“Có lẽ đã chết vài chục nghìn tu sĩ, tổng cộng đã bồi dưỡng thành công hai mươi bảy bán thần. Những bán thần này đều đã được đưa đi huấn luyện, sau đó sẽ được sắp xếp nhiệm vụ”.
Ngô Bình bảo: “Các người đúng là đáng chết!”
Dứt lời, ánh kiếm loé lên, gã lìa đầu khỏi cổ, chết ngay tại chỗ.
Sau đó anh bay xuống, giải cứu hơn một nghìn tu sĩ còn lại. Tất nhiên, anh cũng không quên lục soát trong nhà. Mấy bán thần đã chết đi, chắc chắn cất giữ rất nhiều tiền của.
Của cải do một gia tộc bán thần nắm giữ quả là đáng kinh ngạc. Anh ước tính giá trị của những tài sản này không dưới năm mươi tỷ đồng Thần Long.
Chẳng bao lâu sau, nhóm tu sĩ được cứu đã đứng trong sân, đồng loạt quỳ xuống cảm ơn Ngô Bình.
Ngô Bình nhận thấy tư chất của những người này đều rất tốt, bèn cười bảo: “Tôi sẽ cho mọi người vài bộ kiếm phổ để tu luyện. Nếu luyện thành công thì đến Côn Luân Kiếm Cung tu luyện nhé”.
Nói đoạn, anh tặng công pháp trước đó và phần kiếm tông cho họ, sau đó bảo họ rời đi.
Chưa đầy nửa giờ, Ngô Bình đã quay lại viện họ Trang.
Thấy anh trở về, ai nấy đều rất kinh ngạc. Anh vừa đi làm gì vậy?
“Anh… vẫn không bị hề hấn gì ư?”, cô gái kia hỏi.
Ngô Bình đáp: “Dĩ nhiên rồi. Nhưng bố chồng và chồng cô thì có đấy”.
Cô ta biến sắc, hỏi ngay: “Anh đã làm gì họ?”
Ngô Bình bảo: “Cũng chẳng có gì, tôi chỉ giết bọn họ thôi”.
Cô ta trợn mắt rồi ngất xỉu.
Mọi người đều đưa mắt nhìn nhau. Anh dám giết bán thân, không sợ bị Thần tộc trả thù ư?”
Nhìn sang cô gái được gả vào gia tộc bán thần còn lại, Ngô Bình hỏi: “Có muốn gọi chồng cô đến đây không?”
Đôi môi cô ta trắng bệch, liền xoay người rời đi, không dám nhìn Ngô Bình nữa.
Tả Linh Phong đã tỉnh ngộ, bèn lặng lẽ chuồn đi. Ngô Bình quá đáng sợ, cậu ta nên tránh xa anh thì hơn.
Trang Sinh vô cùng khó xử, bèn ôm quyền: “Anh Ngô, em còn có việc, xin đi trước”.
Chẳng mấy chốc, những người còn lại đều đi mất, dù sao thì cũng không ai muốn bị liên luỵ.
Đương nhiên cũng có người ở lại. Đó chính là Diệp Thanh Vũ.
Diệp Thanh Vũ cười khổ: “Có phải chúng ta nên rời khỏi nơi này không?”
Ngô Bình đáp: “Tại sao phải đi chứ? Chỉ là một lũ rác rưởi, giết cũng giết rồi!”
Diệp Thanh Vũ nói: “Nhưng chống lưng của đối phương rất có thể là Thần tộc đấy”.
Ngô Bình bảo: “Thần tộc thì đã sao? Ngày xưa tổ tiên của chúng ta cũng từng giết thần diệt yêu mà”.
Ngô Mi cười nói: “Đúng vậy. Anh tôi không sợ Thần tộc đâu. Nếu buổi họp mặt đã kết thúc, chúng ta cũng không cần tiếp tục nán lại nơi này nhỉ?”