Thư ký của Triệu Chính Lệnh đã gửi tài liệu này cho ông ấy, ông Triệu đọc xong thì kinh ngạc, không ngờ số tiền mà Mã Tuấn Kiệt lừa đảo lại lớn đến vậy. Nếu họ phá được án này thì sẽ lập công lớn, nhưng gã có bối cảnh đặc biệt, thời gian gây án đã quá lâu nên khó mà thu thập chứng cứ được.
Ông ấy thoáng do dự rồi gọi cho Ngô Bình.
Điện thoại kết nối, Triệu Chính Lệnh nói: “Cậu Ngô, cậu cho tôi bài toán khó quá!”
Ngô Bình cười nói: “Ông Triệu, tôi cũng có chức vụ ở bộ Công an, từ trước tới nay đã giúp các ông phá được bao nhiêu án. Vụ án lần này, tôi có thể bắt tội phạm chủ động nhận tội và giao nộp bằng chứng, thế ông đã hết lo lắng chưa?”
Triệu Chính Lệnh kinh ngạc: “Cái gì? Gã sẽ ra đầu thú ư?”
Ngô Bình: “Đúng vậy”.
Triệu Chính Lệnh trầm mặc vài giây rồi cười nói: “Cậu Ngô, chúng tôi tuyệt đối không tha cho loại tội phạm này. Thế này, tôi sẽ cử một tổ chuyên án tới để hỗ trợ cậu! Cậu là đội trưởng, nếu thành công, tôi sẽ xin thưởng cho cậu”.
Ngô Bình: “Được, tôi sẽ cố gắng hết sức”.
Ngắt máy xong, anh nói với Bạch Băng: “Tối nay sẽ có một tổ điều tra đến Hải Thành, Mã Tuấn Kiệt sẽ ngoan ngoãn nhận tội. Gã đã hại nhiều người, kiểu gì cũng ngồi tù mọt gông”.
Bạch Băng ngạc nhiên hỏi: “Ngô Bình, em vừa gọi cho ai thế?”
Ngô Bình: “Sếp ở bộ Công an”.
Bạch Băng thầm kinh ngạc, sau đó càng tin tưởng Ngô Bình hơn.
Ăn xong, hai người tiếp tục đi dạo rồi mua ít đồ ăn vặt để vừa đi vừa ăn.
“Chị, lát chị hãy dụ Mã Tuấn Kiệt ra, như vậy thì em mới khống chế gã được”, Ngô Bình nói.
Bạch Băng ngẩn ra: “Sao chị làm được? Gã đã trốn chị bao năm, số điện thoại cũng đổi rồi, còn lâu mới muốn gặp chị”.
Ngô Bình cười nói: “Không, giờ gã lại đang rất muốn gặp chị đấy”.
Bạch Băng nghi hoặc hỏi: “Gã muốn gặp chị ư? Tại sao?”
Ngô Bình bình thản nói: “Đàn ông thằng nào chẳng thích phụ nữ đẹp. Chị xinh thế này, chắc ngày xưa gã không nỡ xa chị đâu, kiểu gì cũng muốn gặp để nối lại tình xưa”.
Bạch Băng: “Ý em là chị mà chủ động liên lạc thì nhất định gã sẽ ra gặp hả?”
“Có lẽ vậy”, Ngô Bình nói: “Giờ gã có thành tựu lớn rồi, tiền thì nhiều khỏi nghĩ. Khi đã ở vị trí này, nhất định gã sẽ nhớ lại khoảng thời gian trước kia. Chị bất ngờ xuất hiện sẽ khiến gã vui mừng và muốn quay lại với chị”.
Bạch Băng khó tin nói: “Gã đã làm bao chuyện có lỗi với chị mà còn muốn quay lại ư?”
Ngô Bình cười nói: “Có gì ngạc nhiên đâu chị, chị có tin gã chỉ múa mép vài câu là bịa được một câu chuyện khiến chị cảm động rơi nước mắt không?”
Bạch Băng nhăn mặt: “Người này thật đáng sợ!”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Gã không đáng sợ, mà là chuyên nghiệp. Những kẻ lừa đảo chuyên nghiệp thì không có nhân tính đâu, họ như ma quỷ rồi nên rất giỏi thu phục lòng người.
Bạch Băng: “Nhưng tại sao gã lại muốn quay lại với chị?”
Ngô Bình thở dài: “Vì như thế sẽ có cảm giác thành tựu. Lừa một người không khó, nhưng sau khi lừa họ một lần xong lại lừa thêm được lần nữa khiến gã có cảm giác như đi săn”.
Bạch Băng tức run người, hình như cô ấy rất dễ bị lừa thì phải.