Ngô Bình nhìn từ trên cao xuống, mắt nhìn thấu vạn vật của anh phát hiện không gian ở đây đã xuất hiện vết nứt, mà đằng sau vết nứt đó là một không gian gấp khúc khép kín khác.
Linh khí trong không gian kia không ngừng tràn ra ngoài, những linh khí này đã thúc đẩy việc sản sinh ra rất nhiều linh quả và linh dược.
Anh bay quanh một vòng rồi dừng chân trên một đỉnh núi. Chỗ này có rất nhiều cây ăn quả dại, đáng tiếc trái đã bị dã thú ăn hết rồi.
Đột nhiên, một con chuột khổng lồ nhào đến. Con chuột to gần bằng con thỏ, răng dài đến cả trượng, vô cùng hung hãn.
Ngô Bình đá văng con chuột, con chuột kêu lên một tiếng “chít” rồi nện lên tảng đá, nội tạng dập nát, chết ngay tại chỗ.
Anh lẩm bẩm: “Linh khí khôi phục khiến dã thú ở gần đây biến dị hết rồi”.
Sau đó, anh mở bản đồ ra xem, trong phạm vi một trăm kilomet gần đó đều là núi hoang không người, không có đường đi, toàn là dã thú.
Toàn bộ khu vực này thuộc tỉnh K, anh suy nghĩ một lúc rồi gửi vị trí cho Lý Mai để cô ấy bỏ vốn, đấu thầu vùng núi hoang vu này với danh nghĩa khai thác du lịch.
Sau đó anh liên hệ với Từ Bá Nhân. Bây giờ Từ Bá Nhân đã là người đứng đầu tỉnh K, địa vị vững chắc, thêm vài năm nữa không chừng ông ấy sẽ được điều về thủ đô nhậm chức, vươn lên tầm cao mới.
Đương nhiên, ông ấy có thể thăng tiến nhanh như vậy là nhờ vào sức ảnh hưởng của Ngô Bình. Dù Ngô Bình không nói gì nhưng những người khác đều đánh giá cao Từ Bá Nhân vì quan hệ giữa hai người. Về chuyện này, đương nhiên Từ Bá Nhân hiểu rất rõ, vì vậy trong lòng ông ấy luôn cảm thấy biết ơn Ngô Bình.
Từ Bá Nhân nhận được điện thoại từ Ngô Bình thì mỉm cười, nói: “Ngô Bình, lâu quá không gặp, em ở tỉnh sao?”
Ngô Bình: “Cách đấy không xa, em tìm anh là vì đang có một số tiền nên muốn đầu tư gì. Không biết trong tỉnh có dự án nào hay không?”
Từ Bá Nhân sáng mắt: “Dự án thì nhiều lắm, tùy ý em chọn”.
Ngô Bình: “Anh Từ đang ở đâu, chúng ta gặp nhau rồi bàn tiếp”.
Anh tắt máy, thả con thỏ đi, sau đó dùng thuật độn thổ, nhanh chóng đến ủy ban tỉnh.
Từ Bá Nhân đang đi qua đi lại trong văn phòng của mình, thư ký mới đến không biết Ngô Bình là ai nói: “Ông chủ, người đến là ai vậy?”
Từ Bá Nhân nhìn anh ta nói: “Một nhân vật tầm cỡ, địa vị của cậu ấy cao hơn cả tôi”.
Thư ký run lên, nhân vật tầm cỡ có địa vị cao hơn chủ tịch tỉnh là ai vậy chứ?
Vừa nói xong thì vang lên tiếng gõ cửa, thư ký sửng sốt, anh ta mở cửa ra đã nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi, anh ta cứ nghĩ người trong điện thoại không thể đến nhanh như thế bèn nhíu mày nói: “Anh là ai?”
Từ Bá Nhân lại đi đến đón, tươi cười nói: “Em Ngô, em đến nhanh thật. Mời ngời! Tiểu Tống, đem trà lên”.
Thư ký Tiểu Tống ngạc nhiên, vị này là người trong điện thoại? Anh ta vội vàng đáp rồi đi đến bên cạnh pha trà cho Ngô Bình.
Ngô Bình lấy một bao lá trà đặt lên bàn cười nói: “Anh Từ, không có thứ gì tốt, lá trà nhà trồng, mang đến cho anh thưởng thức”.
Từ Bá Nhân bật cười: “Lá trà của em chắc chắn là đồ ngon rồi. Tiểu Tống, pha trà này đi, bây giờ tôi muốn thưởng thức mùi vị của nó”.
Tiểu Tống đang pha trà, Ngô Bình và Từ Bá Nhân nói chuyện phiếm vài câu: “Anh Từ, nói qua điện thoại không rõ, em vừa mới đi dạo quanh ngọn núi hoang, cảm thấy nơi đó có thể khai thác dự án du lịch kiểu vườn tược”.
Từ Bá Nhân nói: “Vậy à? Cụ thể ở đâu?”
Ngô Bình thấy trên tường có bản đồ bèn lấy bút vẽ lên một vòng tròn: “Có lẽ là ở vị trí này”.