Thạch Trường Dã đến bên cạnh con lợn rừng, bổ đầu chúng ra rồi lấy ra một viên ngọc màu xám to bằng hạt đậu xanh, anh ta nói: “Giết quái vật ngoài việc có được sức mạnh thì còn có thể có được loại nguyên đan này. Loại nguyên đan giống như loại màu xám này là tiền tệ mạnh, có thể dùng như tiền.
Ngô Bình: “Vậy một viên nguyên đan có thể đổi được bao nhiêu tiền vàng?”
Thạch Trường Dã cười, nói: “Ít nhất cũng được ba ngàn tiền vàng, loại to hơn chút có thể đổi được trên một vạn”.
Anh tiến tới một bước, nói: “Trên loại đan xám này còn có đan trắng, đan xanh lam, đan tím, đan vàng. Nếu kích thước bằng nhau thì giá trị của đan trắng gấp năm lần đan xám, đan xanh lam thì gấp năm lần đan trắng, cứ vậy mà tính lên”.
Mắt Ngô Bình sáng lên, anh lập tức lấy đan xám trong người những con sói còn lại, cất hết vào túi.
Thạch Trường Dã: “Tôi không dám qua bên thung lũng, khuyên cậu cũng nên cẩn thận một chút”.
Ngô Bình cảm ơn, mỉm cười rồi nói: “Tôi vẫn muốn đến xem thử”.
Thạch Trường Dã thấy anh kiên quyết như vậy thì liền đi trước dẫn đường, Ngô Bình đi về phía thung lũng theo sự chỉ dẫn của anh ta.
Trên đường đi, anh lại giết thêm bảy tám con quái vật, đến khi đến bên ngoài thung lũng thì thực lực đã được tăng lên hơn gấp đôi.
Anh đến trước thung lũng, nhìn sơ qua thì thấy khắp nơi trong thung lũng đều là dược liệu, trong đó có mấy loại anh cần.
Mắt anh sáng lên, anh bước nhanh qua, nhưng khi anh vừa đến thung lũng thì liền có một con hươu trắng từ bên cạnh nhảy ra. Con hươu đó rất kì lạ, đôi mắt màu xám, móng màu bạc, cả người trắng như tuyết, cao hơn năm mét. Nó bay lên cao, đá về phía Ngô Bình ở dưới.
Không ngờ cú đá đó cũng có chút màu sắc võ đạo, dường như Ngô Bình không thể nào né tránh, chỉ có thể chịu một đá của nó.
Lúc móng của con hươu còn cách Ngô Bình nửa mét thì Ngô Bình đã lộn người trên không trung, cưỡi lên trên lưng con hươu trắng.
Hươu trắng cả kinh, cố gắng nhảy lên để hất Ngô Bình ra. Nhưng Ngô Bình ôm quá chặt, hô hấp của nó dần trở nên chật vật. Sau khi nhảy mười mấy lần mà vẫn không thể hất anh ra, nó dần dần lực bất tòng tâm, hai chân quỳ xuống đất.
Lúc này Ngô Bình mới thả lỏng hơn, lạnh lùng nói: “Tốt nhất ngươi nên yên lặng một chút, bằng không ta chỉ đành giết ngươi”.
Hươu trắng vô cùng hung dữ, hoàn toàn không nghe lời anh, vừa lấy lại được chút sức lực đã điên cuồng nhảy lên giãy giụa. Ngô Bình chỉ có thể tiếp tục ôm chặt cổ nó.
Sau năm lần liên tục, hươu trắng thôi cáu kỉnh, khi Ngô Bình thả ra lần thứ hai, nó rốt cuộc cũng không phản kháng nữa, chỉ ngoái đầu trừng mắt nhìn anh đầy hung hăng.
Ngô Bình thử một hồi mới nhảy từ lưng hươu xuống, đoạn vỗ đầu nó, nói rằng: “Đừng ngoan cố. Còn bướng nữa thì ta chỉ đành giết ngươi thôi. Ta giết ngươi rất dễ dàng đấy, ngươi biết mà”.
Ánh mắt của hươu trắng không còn sắc bén nữa. Nó hơi cúi đầu xuống.
Ngô Bình cũng mặc kệ nó có hiểu hay không, lại trèo lên lưng hươu, vỗ nhẹ vào người nó. Thế là hươu trắng chầm chậm đi vào thung lũng.