Hỉ Bảo thu hồi chưởng ấn, cảm nhận được một nguồn năng lượng khá mạnh đang vận hành trong cơ thể. Một mạch hút cạn tiên lực của hai người, cậu đã sở hữu một phần thần thông, pháp thuật của Ngọc Hư Cung.
Nguyên Vi suýt thì ngất đi, anh cả của mình cứ bị đánh chết như vậy sao? Anh ấy là Hư Tiên mà, sao có thể!
"Tao liều với mày!", cô ta gào lên, nhào về phía Hỉ Bảo.
Hỉ Bảo đánh một chưởng lên đầu cô ta, cô tiểu thư Nguyên Vi này lập tức hoá thành tro bụi, tu vi bị hút sạch.
Hỉ Bảo cười khúc khích: "Chẳng trách bố lại bảo công pháp mình tu luyện có thể vô địch thiên hạ, sau này cứ mỗi lần giết một kẻ địch thì sẽ đoạt được tu vi và thần thông của kẻ đó, lâu dần, mình chẳng còn sợ ai nữa!"
Vừa giết chết Nguyên Vi, một tiếng gào thét truyền tới, một tu sĩ trung niên đứng trên một đốm sáng bay tới từ phía xa. Ông ta tận mắt chứng kiến Hỉ Bảo đánh chết con gái mình, rống giận: "Thằng oắt, chết đi!"
Rõ ràng người này có tu vi cao hơn một chút, ông ta đã ở Hư Tiên trung kỳ, đã vượt qua ba tai ương hai kiếp nạn. Ông ta phất tay áo, ba nghìn phi kiếm bay tới.
Đối diện với ba nghìn phi kiếm này, Hỉ Bảo kết tay thành ấn. Bầu trời và mặt đất xung quanh lấy cậu làm trung tâm, bỗng xuất hiện vô số phù văn phức tạp và cổ quái, cả không gian đều chịu sự khống chế của cậu.
Ba nghìn phi kiếm bỗng mất khống chế, đồng loạt rơi xuống. Tu sĩ trung niên kia cũng bị không gian vây lấy, rơi từ trên cao xuống.
Hỉ Bảo tới trước mặt ông ta, vỗ một chưởng lên đầu ông ta, pháp lực hùng hậu bất chợt chảy vào trong cơ thể cậu.
Người đàn ông trung niên kinh hoàng kêu lên: "Mày là Vu tu..."
Còn chưa nói hết lời, ông ta đã biến thành tro bụi, tu vi bị Hỉ Bảo hút hết.
Hỉ Bảo nhìn toà cung điện cao lớn nguy nga phía sau, lẩm bẩm: "Mình không cho phép bất kỳ ai hại người nhà của mình, chúng đều phải chết!"
Một bóng đen đáp xuống đạo trường Ngọc Hư Cung, bắt đầu một mình tàn sát. Trong đạo trường, cả trưởng lão lẫn đệ tử có hơn ba nghìn năm trăm người, ngoài những người đang ra ngoài thì tổng cộng có hơn ba nghìn một trăm người đã chết.
Giết người xong hung thủ nghênh ngang rời đi mà không để lại bất kỳ manh mối nào, thậm chí tất cả thi thể đều biến mất, hiện trường chỉ còn lại một đống tro xám.
Hỉ Bảo về lại Hưng Long, không nói chuyện mình giết người với bất kỳ một ai, bây giờ trong cơ thể cậu tràn ngập năng lượng, cảm thấy rất khó chịu, muốn nôn, dường như trong đầu cũng có vô vàn ý niệm, buồn bực bồn chồn.
Cậu nhốt mình trong phòng, ôm gối, toàn thân run rẩy.
Bỗng cửa mở ra, thiên chủ Thanh Tuyết bước vào hỏi: "Hỉ Bảo, có phải bây giờ con cảm thấy khó chịu lắm không?"
Hỉ Bảo vẫn còn là một đứa con nít, mắt ngấn nước, khóc lên: "Dì Thanh, con giết người rồi, bố có giận con không?"
Thiên chủ Thanh Tuyết khẽ thở dài, ngồi xuống bên cạnh cậu. Sau khi hỏi rõ những chuyện đã xảy ra, cô ta nhẹ nhàng nói: "Đó là một đám người tự đại, con giết bọn chúng là để bảo vệ gia đình mình, không sai. Nếu cô gái tên Nguyên Vi kia mạnh hơn con thì chắc chắn nó đã lập tức giết con rồi. Hơn nữa nó nói muốn giết tất cả người ở đây không phải là nói chơi. Có một số người thực lực mạnh thì muốn làm mưa làm gió gì cũng được, giết người đối với bọn chúng chỉ là một chuyện đơn giản như uống nước vậy".
Hỉ Bảo gật đầu: "Bây giờ con rất khó chịu".
Thiên chủ Thanh Tuyết: "Con trai ngốc, con là Vu tu, hút nhiều tu vi như vậy sao không khó chịu cho được? Con đã luyện Thiên Vu Kinh tới tầng mấy rồi?"
Hỉ Bảo: "Tầng mười ạ".