Chu Nguyên Thông: “Khi trước anh có góp nhặt được đôi chút, tính theo lượng tiêu hao của chú thì hẳn là có thể luyện chế được bảy, tám chục lô”.
Ngô Bình: “Thế này nhé. Đại ca cứ đưa tất cả dược liệu cho em, luyện được đan dược thì chúng ta chia đôi”.
Chu Nguyên Thông lộ vẻ vui mừng: “Chú em, sao thế được. Đáng lẽ chú phải lấy phần hơn chứ!”
Ngô Bình: “Anh em với nhau cả, khách sáo làm gì”.
Chu Nguyên Thông cười ha hả: “Được! Vậy anh không khách sáo với chú em nữa. Chúng ta chia đôi nhé!”
Lúc này, Ngô Bình bỗng nói: “Nghe anh cả nói, kiếp trước đại ca là Đại La Đạo Quân?”
Chu Nguyên Thông cười nói: “Có khá ít người biết chuyện này. Ừm, trước đây ta là Long Hoa Đạo Quân, bị người thân nhất hãm hại, cuối cùng hủy hoại đạo cơ, suýt nữa tan thành mây khói. Về sau, dấu ấn sinh mệnh anh lưu lại ở Hạ Giới đầu thai chuyển kiếp nên anh mới nhờ thế mà tu luyện lại từ đầu”.
Ngô Bình: “Khó trách tu vi của đại ca lại tiến triển nhanh như vậy”.
Chu Nguyên Thông: “Thật ra như vậy cũng tốt. Kiếp này tu luyện lại anh đã bổ sung được những phần còn thiếu sót trong tu luyện của kiếp trước, nên không còn tiếc nuối”.
Ngô Bình: “Nếu đại ca cần em giúp gì thì cứ nói, ta sẽ cố gắng hết sức”.
Chu Nguyên Thông cười bảo: “Anh rất vui khi được kết nghĩa với chú em. Ba người chúng ta hiện giờ chính thức kết bái luôn nhé!”
Đinh Mặc cười đáp: “Được!”
Ba người bái trời đất, sau đó uống rượu đã được nhỏ máu, cùng đọc lời hẹn thề, chính thức trở thành anh em khác họ với nhau.
Sau khi kết bái xong xuôi, Chu Nguyên Thông cười bảo: “Em ba, chúng ta tới quân doanh thăm thú chút nhé?”
Ngô Bình: “Được”.
Chu Nguyên Thông là đại đô đốc Long Kinh Tiên quân, nhóm tiên binh tiên tướng do Đại Thiên Tôn điều xuống có khoảng một phần ba thuộc quyền quản lý của Chu Nguyên Thông, chủ yếu chịu trách nhiệm phòng ngự cho Long Kinh, nghe theo chỉ huy của hoàng đế Long quốc.
Quân doanh Long Kinh nằm ở một không gian đơn độc, chiếm diện tích rất lớn, là nơi đóng quân và huấn luyện.
Lúc vào hành cung đại đô đốc của quân doanh, Chu Nguyên Thông bèn sai người gọi mấy cấm quân trong doanh tới.
Chu Nguyên Thông nói: “Em ba, dưới trướng anh có tám doanh đội, mỗi doanh đội có một đại cấm quân, ngoài ra còn có một thủ lĩnh cấm quân. Dưới quyền mỗi cấm quân theo thứ tự còn có kim y cấm quân, hồng y cấm quân, bạch y cấm quân”.
Ngô Bình: “Mấy cấm quân đó cũng tới từ Tiên Giới sao?”
Chu Nguyên Thông đáp: “Đúng vậy. Thủ lĩnh cấm quân kia từng là một vị Võ Tiên Tôn cảnh giới Đoạt Thiên, hiện giờ là Hư Tiên giai đoạn thứ ba, thực lực khá là đáng gờm. Nếu đánh nhau thì những Chân Tiên bình thường đều không thắng được ông ta”.
Ngô Bình: “Đại ca, thủ lĩnh cấm quân của anh giỏi như vậy rồi, tìm ta tới chẳng phải là vẽ vời thêm chuyện sao?”
Chu Nguyên Thông: “Thôi, anh nói thật với chú vậy. Người của tám doanh này đều đến từ Tiên Giới, cực kỳ kiêu ngạo, nên anh muốn quản lý cũng chẳng dễ dàng. Anh mời em ba tới đây là muốn nhờ chú giúp anh thu phục bọn họ, để bọn họ chịu nghe lời hơn. Trong tám doanh đội thì khó quản lý nhất chính là Long Uy Doanh. Phần lớn tướng sĩ của doanh đội này đều có huyết thống Long tộc, thể chất mạnh mẽ, ai ai cũng trâu bò. Chú em, anh quyết định mời chú tới làm đại cấm quân của Long Uy Doanh trước”.
Ngô Bình: “Đại doanh của đại ca có bao nhiêu người?”
Chu Nguyên Thông: “Hơn một nghìn tám trăm người. Nhân số tuy không nhiều, nhưng lại khó quản chế. Lát nữa, đại cấm quân và mấy cấm quân áo vàng của Long Uy Doanh tới, nhờ chú giúp anh khiến bọn họ tâm phục khẩu phục nhé”.