Thiên Hách Uy cười ha hả nói: “Ta thấy Lý đan sư luyện chế ra Nghịch Mệnh Đan nên vô cùng bội phục, vì thế cố tình đến đây chào hỏi và mong không làm phiền đến Lý đan sư”.
Ngô Bình: “Đừng nói làm phiền, Thiên Nhị gia có chuyện gì cứ nói thẳng, đừng ngại”.
Thiên Hách Uy cười nói: “Ta nói ngay. Hiện tại, Thiên gia cần chính là một luyện đan sư tài giỏi như ngài, vậy nên không biết các hạ có nhã hứng gia nhập vào ‘Thiên Đan Phường’ của Thiên gia ta không? Nếu các hạ đồng ý, có thể đưa ra bất cứ điều kiện nào. Dù thù lao, hay dược liệu, cách luyện đan, công pháp thì Thiên gia chúng ta sẽ dốc toàn lực thỏa mãn ngài!”
Ngô Bình cười nói: “Thế lực của Thiên gia mạnh nhất, ta đồng ý hợp tác. Chỉ là con người ta tự do tự tại, không thể nào ở lâu một chỗ được”.
Thiên Hách Uy vội vàng nói: “Không sao hết, khi nào Lý đan sư có thời gian thì đến giúp đỡ luyện đan cũng được. Vả lại, đan đạo của ngài vô cùng xuất sắc, ngay cả đan dược giống vậy cũng không dám hợp tác với ngài. Cũng chỉ có đan dược quý hiếm như Nghịch Mệnh Đan, mới có thể dùng được đến Lý đan sư”.
Ngô Bình gật gù: “Vậy được rồi”.
Thiên Hách Uy: “Vậy mời Lý đan sư dời bước đến Thiên Đan Phường”.
Ngô Bình đi theo nhóm người này đến Thiên Đan Phường, Thiên Đan Phường rất hùng vĩ. Nó được xây dựng ở phía trên một huyền phù lơ lửng giữa không trung trên đỉnh núi, chân núi có diện tích hơn một trăm vạn kilomet vuông, toàn bộ đều được tinh chế thành một pháp bảo!
Ngô Bình vừa bay đến Thiên Đan Phường đã cảm nhận được linh khí Hỗn Độn nồng đậm, còn dày hơn gấp mười lần bên ngoài.
Thiên Hách Uy dẫn Ngô Bình đến một đại điện, trong điện có bảy đan sư đang ngồi. Trong họ, đều là nhân tài xuất kiệt trong các luyện đan sư, mỗi người đều có tài nghệ luyện đan rất cao siêu.
Thiên Hách Uy vừa vào, bảy người đã đứng dậy cung nghênh và gọi hắn ta Nhị Gia.
“Ha ha, chào mấy vị đan sư. Ta mới vừa mời được một vị luyện đan sư có trình độ luyện đan rất cao siêu tên Lý nhàn, Lý đan sư đến đây. Mấy vị là người quản lý Thiên Đan Phường, nên mọi người cùng bàn bạc một chút cấp bậc của Lý đan sư thích hợp ở đâu”.
Có một người râu hoa râm, vóc dáng khá lùng, đôi mắt lấp lánh ánh sao mặc một bộ đạo bào rộng thùng thình trong bảy vị đan sư, cười ha hả nói: “Trong quy tắc của Thiên Đan Phường, người nào có trình độ càng cao thì sẽ nhận được tài nguyên và quyền lợi càng nhiều, chức vị cũng cao. Giống như bảy người bọn ta, sáu người là đan sư Ngũ Tử Đỉnh, còn ta là đan sư Lục Tử”.
Thiên Hách Uy cười nói: “Lý đan sư luyện chế ra Nghịch Mệnh Đan cực phẩm, là đan dược cấp mười sáu. Viên đan dược này đã chứng minh thực lực của hắn rồi!”
Ngô Bình nói: “Thôi Nhị gia, nếu đã có quy tắc thì cứ làm theo. Chỗ này có nơi nào thi đan sư Cửu Tử Đỉnh không?”
Ánh mắt của Thiên Hách Uy sáng lên nói: “Đương nhiên là có! Nơi duy nhất có thể thi đan sư Cửu Tử Đỉnh chỉ có ở Thiên Đan Phường thôi”.
Bảy đan sư kia nhìn nhau, nghĩ thầm hắn ta muốn thi đan sư Cửu Tử Đỉnh à?
Ngô Bình: “Vậy thi đan sư Cửu Tử Đỉnh đi”.
Thiên Hách Uy tự dẫn đường, đoàn người đến trước một tòa nhà hình bát giác, cửa phòng bị đóng kính, phía trên giăng đầy mạng nhện.
Đan sư râu hoa râm nói: “Mấy ngàn năm nay, đan sư Cửu Tử Đỉnh đã không xuất hiện cho nên nơi này cũng hơi hoang tàn”.
Dứt lời, hắn ta đi lên trước cố gắng đẩy cửa ra, cũng ý bảo Ngô Bình có thể đi vào.
Ngô Bình hỏi Thiên Hách Uy: “Nhị gia này, không biết đan sư Cửu Tử Đỉnh có chức vị gì?”
Thiên Hách Uy nói: “Người đó sẽ trở thành phường chủ của Thiên Đan Phường, đồng thời có được nửa phần trăm tiền lời trong hoạt động kinh doanh của Thiên Đan Phường. Mỗi năm, sẽ được chia hoa hồng nữa”.
Ngô Bình nhướng mày cười: “Tốt”. Nói dứt lời, anh đã bước vào trong.