Ngô Bình cười nói: "Ông không cần phải sợ, tôi chỉ đến thăm Mị Lan quận chúa, cô ấy ổn chứ?"
Vô Tương Vương sửng sốt, tới gặp Mị Lan sao? Ông ta vội đáp: "Con bé rất tốt ạ".
Ngô Bình: "Ừm, ông bảo cô ấy tới đấy đi".
Vô Tương Vương do dự một lát rồi cho người đi mời Mị Lan.
Ngô Bình được mời ngồi vào ghế chủ của phủ, Vô Tương Vương đứng bên cạnh cẩn thận hầu hạ.
Mấy phút sau, Mị Lan xuất hiện, ánh mắt cô ấy đờ đẫn, nhìn thấy Ngô Bình cũng chỉ hành lễ máy móc, không nói lời nào.
Sắc mặt Ngô Bình tối sầm xuống: "Các người đã làm gì với Mị Lan?"
Vô Tương Vương sợ hãi quỳ xuống đất: "Bệ hạ, Mị Lan không bằng lòng gả đến nhà họ Công Dương, thần chỉ cho nó uống một ít thuốc để nó ngoan ngoãn hơn, tránh gây chuyện thôi ạ".
Ngô Bình cười nhạt: "Gả cho Công Dương Hổ chứ gì?"
Vô Tương Vương: "Đúng vậy, thì ra bệ hạ đã biết cả rồi".
Ngô Bình: "Sao ông có thể đối xử với con gái ruột của mình như vậy?"
Vô Tương Vương thở dài: "Bệ hạ, thần cũng là bất đắc dĩ. Thời gian trước, tu vi của Công Dương Cự Hùng kia bỗng dưng tăng mạnh, còn không thèm xem Tư Không đại nhân ra gì nữa. Nếu thần chọc giận nhà họ Công Dương, Công Dương Cự Hùng trở tay là đã có thể diệt phủ Vô Tương Vương của thần rồi!"
Ngô Bình khá bất ngờ: "Ồ, thực lực của Công Dương Cự Hùng mạnh đến vậy sao? Là Đạo Quân hay Đạo Tổ?"
Vô Tương Vương: "Người này sở hữu huyết mạch mạnh mẽ của Long tộc, thực lực đã đạt đến cấp độ Đại Đạo Quân rồi".
Vợ của các vương có nhiều người đều tới từ Long tộc, thế nên con cháu sau này đa phần đều có huyết thống Long tộc.
Anh nói: "Đại Đạo Quân thôi mà, sao dám ngông cuồng đến vậy!"
Nói rồi, anh giơ tay bắt lấy dược lực trong người Mị Lan, là một đốm khói xám.
Sau đó Mị Lan đã khôi phục ý thức, cô ấy ngơ ngác một hồi, sau khi nhìn rõ Ngô Bình thì quỳ xuống đất: "Bái kiến bệ hạ!"
Ngô Bình cười nói: "Mị Lan không cần đa lễ".
Dường như Mị Lan biết được đã xảy ra chuyện gì, cô ấy nhìn Vô Tương Vương với ánh mắt tràn ngập lửa giận.
Vô Tương Vương cúi đầu, không dám nhìn con gái.
Ngô Bình: "Tôi đã biết rõ sự tình rồi, chẳng qua là nhà họ Công Dương cậy thế hiếp người, không cần phải sợ, trẫm sẽ làm chủ cho các người".
Vô Tương Vương đảo mắt, ông ta là người sống lâu thành tinh rồi, bỗng nói: "Bệ hạ, con gái Mị Lan của thần vẫn luôn nhớ nhung bệ hạ, mong bệ hạ mở lòng từ bi, nhận nó làm cung nữ, hầu hạ bên cạnh bệ hạ".
Mị Lan đỏ mặt: "Bố, bố đang nói gì thế!"
Vô Tương Vương nhìn con gái: "Mị Lan, chỉ có như vậy thì nhà họ Công Dương mới không dám nhòm ngó đến con nữa".