Tranh đấu rất kịch liệt, giá nhanh chóng được đẩy lên 300 tỷ, cuối cùng là 460 tỷ.
Người mua được viên Hoán Thế Đan này là một ông lão cảnh giới Thần Thông. Thoạt nhìn thì thấy ông ấy không thể đột phá được nữa, nhưng nếu uống viên đan dược này vào thì có thể chuyển thế rồi tu hành lại.
Ngưu Chấn Danh cũng đến tham gia, sau khi thấy Cự Thần Đan và Hoán Thế Đan, ông ta nhăn mặt và cảm thấy vô cùng hối hận vì trước đó đã đe doạ Ngô Bình. Buổi đấu giá còn chưa kết thúc, ông ta đã chạy đến chỗ anh rồi thành khẩn nói: “Thầy Lý, tôi thật sự xin lỗi vì hành vi trước đó của mình, hi vọng cậu rộng lòng tha lỗi cho tôi”.
Thật ra Ngô Bình cũng không muốn gây hiềm khích với người ở đây nên nói ngay: “Được thôi”.
Sau khi buổi đấu giá kết thúc, đan đường của Lý Thị chính thức đi vào hoạt động. Nhờ hiệu quả của buổi đấu giá mà khách đến cửa hàng nườm nượp, chưa đến một tiếng mà đan dược đã vơi đi quá nửa.
Đã là cửa hàng đan dược thì không thể thiếu đan dược được, thấy đan dược sắp bán hết, Ngô Bình lập tức đi ra phía sau để dùng Vạn Hoá Thần Hồ nhân bản đan dược.
Anh vừa nhân bản được một lô thì Đào Như Tuyết vội vã đi tới nói: “Huyền Bình, có mấy loại đan dược đang các các khách hàng đang muốn mua nhiều, anh xem có luyện chế nhiều được không?”
Ngô Bình cầm lấy xem thì thấy có bảy loại, nhưng yêu cầu về cấp bậc không cao, hầu hết đều là đan dược cấp bảy và tám, chỉ có hai loại cấp chín và mười.
Anh nói: “Em ra bảo với họ là chiều có thể đến lấy hàng”.
Ngô Bình đóng cửa lại rồi lấy dược liệu ra bắt đầu luyện đan.
Lượng đan dược được nhiều người đặt nhất là cấp bảy, anh chỉ mất hơn 20 phút là luyện xong. Lần thứ nhất cho ra năm viên cực phẩm, sau đó anh tiến hành nhân bản chúng.
Cùng lúc đó, anh tiếp tục luyện chế lò thứ hai.
Cứ thế, đến chiều là anh đã luyện chế xong bảy lò đan dược và nhân bản hàng loạt.
Do sử dụng Vạn Hoá Thần Hồ quá nhiều nên Ngô Bình cảm thấy tiền Tiên của mình vơi đi kha khá, số tiền cho vào trước kia đã hết sạch rồi. Anh đành cho thêm 100 triệu tiền Tiên vào tiếp.
Buổi chiều, anh ra cửa hàng thì vẫn thấy đông kín người mua, mọi người chen chúc nhau nhưng chỉ có một số ít mua được đan dược, dẫu sao đan dược của anh cũng không rẻ, không phải ai cũng có thể mua được.
Anh quan sát kỹ càng, hễ thấy đan dược nào sắp hết là sẽ đi nhân bản ngay. Chờ đến chiều tối thì tất cả đan dược đều đã được bán hết, cửa hàng cũng đóng cửa, tắt đèn.
Cửa vừa đóng, Đường Tử Di và Đào Như Tuyết đã nhanh chóng tính toán sổ sách, sau một hồi bấm lách cách thì tổng thu chi một ngày đã có.
Ngày đầu khai trương, họ đã bán được tổng là hơn 3700 viên đan dược, trong đó nhiều nhất là đan dược cấp sáu, tiếp theo đến cấp bảy. Đan dược bán được nhiều tiền nhất là ba viên Cự Thần Đan và hai viên Hoán Thế Đan.
Cuối cùng, nhờ năm viên đan dược quý hiếm mà ngày đầu mở bán của cửa hàng đã thu về 2000 tỷ tiền Tiên. Khách hàng đều rất hài lòng, dẫu sao đan dược cực phẩm và tuyệt phẩm cũng không dễ mà gặp được.
Thấy thế, Ngô Bình cười nói: “Cũng ổn đấy nhỉ. Nhưng nếu bán kiểu này thì tốn dược liệu lắm, chúng ta cần nghĩ cách để tích trữ nhiều dược liệu hơn”.
Đào Như Tuyết từng quản lý cửa hàng đan dược nên đưa ra kiến nghị: “Huyền Bình, chúng ta có thể dán thông báo thu mua dược liệu quý với giá cao không?”
Ngô Bình nói: “Đây cũng là một cách hay, ngày mai làm thử luôn xem hiệu quả thế nào”.
Liên tục luyện đan khiến Ngô Bình đã mệt nhoài, tối nay anh tính sẽ nghỉ ngơi nên đến phòng của Đường Tử Di.