Ngô Bình chẳng buồn nói nhiều, Âm Dương Pháp Bào phát ra thần quang, anh niệm chú âm, chính là thuật Chấn Hồn.
Thuật này vừa được dùng, nguyên anh của Thanh Mộc Chân Quân bỗng run rẩy, đồng thời sợi dây màu tím vàng bay qua, chớp mắt đã trói chặt ông ta. Cùng lúc Viêm Dương cũng ra tay, quấn lấy Thanh Mộc Chân Quân cùng với sợi dây tím vàng.
Thanh Mộc Chân Quân tức giận: “Cậu tưởng chỉ chút thủ đoạn này thì có thể khống chế được tôi sao?”
Ngô Bình bay vút lên trời, nắm lấy pháp ấn Tiểu Tây Thiên, hung hăng đánh vào trán ông ta.
Bịch một tiếng, Thanh Mộc Chân Quân bị đánh đến hoa mắt chóng mặt, tránh cũng bị ra một dấu ấn.
“Bịch!”
Đòn thứ hai, đòn thứ ba… Ngô Bình sức lực dồi dào, chỉ mấy cái đã đánh Thanh Mộc Chân Quân đến đầu rơi máu đổ, ông ta vừa sợ vừa tức, liên tục gào thét.
Đòn thứ mười, Mộc Chân Chân Quân sinh lòng sợ hãi, đầu ông ta đầy dấu vết, cảm giác pháp lực của bản thân đã tiêu hao rất nhiều, không thể phá vỡ được sợi dây tím vàng và trói buộc từ Nhân Bì.
Ông ta hét lớn: “Ngừng tay!”
Ngô Bình đương nhiên sẽ không dừng tay, mà tiếp tục đánh ông ta.
Đòn thứ hai mươi, Thanh Mộc Chân Quân thét một tiếng phun ra máu, cầu xin nói: “Tha cho tôi một mạng!”
Cuối cùng Ngô Bình cũng dừng tay, lạnh lùng nói: “Ông sẽ mềm lòng nhân nhượng với kẻ địch sao?”
Thanh Mộc Chân Quân nói: “Tha cho tôi một mạng, tôi đền đáp cậu!”
Ngô Bình chớp mắt: “Ồ, ông có thể cho tôi được gì?”
Thanh Mộc Chân Quân: “Thanh Đế Đan Kinh, trên người tôi có bản sao nửa phần đầu của nó!”
Ngô Bình động lòng, Thanh Đế Đan Kinh rất nổi danh, trong Ngọc Bội và Ngọc Bàn cũng có ghi chép, anh hỏi: “Sao ông lại có Thanh Đế Đan Kinh?”
Thanh Mộc Chân Quân: “Tôi từng tiến vào một động tiên nên có được từ đó”.
Ngô Bình: “Chuyện Thanh Đế Đan Kinh, Đan Đỉnh Môn có biết không?”
Thanh Mộc Chân Quân: “Không biết! Nhờ dựa vào Đan Kinh, nên tôi mới từng bước trở thành tông sư đan đạo của Đan Đỉnh Môn”.
Đối với Chân Quân, Ngô Bình không dám sơ ý, anh lấy ra mười hai cây Băng Phách Thần Quang Châm, lần lượt đâm vào các huyệt trên người Thanh Mộc Chân Quân khiến ông ta đóng băng.
Sau đó, anh mới cho Viêm Dương buông ra, lục soát được nửa bộ Thanh Đế Đan Kinh trên người Thanh Mộc Chân Quân.
Nửa bộ đầu Thanh Đến Đan Kinh này, được khắc trên một miếng ngọc, có vài ký tự cổ, có vài ký tự tiên văn, dày đặc, lên đến mấy trăm vạn chữ.
Anh liếc nhìn đã biết là thật, bởi vì Đan Kinh giả không lọt qua được hai mắt anh.
Cất lấy miếng ngọc, rồi lại cho Viêm Dương trói chặt ông ta, lúc này mới rút mấy cây Băng Phách Quang Thần Châm ra, hỏi ông ta: “Phần còn lại đâu?”
Thanh Mộc Chân Quân: “Nếu cậu thả tôi rời đi, tôi sẽ đưa cho cậu nửa bộ còn lại của Đan Kinh”.
Ngô Bình nhìn ông ta chằm chằm: “Ông nghĩ tôi tin ông sao?”
Thanh Mộc Chân Quân lạnh nhạt nói: “Tin hay không tùy cậu”. Ngô Bình ngẫm nghĩ một lúc rồi cười nói: “Không sao, tôi cứ đưa ông quay về Thục Sơn kiếm phái trước. Khi sư phụ tôi biết Đan Đỉnh Môn các ông muốn hại tôi, nhất định sẽ chiêu đãi ông ra trò. Tiên Quân nổi giận, không biết Đan Đỉnh Môn các ông có chịu đựng nổi không?”