Ngay sau đó, Ngô Bình đã bị nhấn chìm trong một màn sáng và tiến vào một không gian khác. Xung quanh đây đều là hư không, anh có thể nhìn thấy rất nhiều sinh linh phát sáng, người ánh sáng yếu, người ánh sáng mạnh. So ra thì anh như mặt trời, còn họ thì là các vì sao nhỏ bé.
Lúc này, bên tai anh chợt vang lên một giọng nói: “Tranh giành số mệnh bắt đầu đếm ngược, 10, 9, 8… 2, 1, bắt đầu!”
Ngô Bình bỗng thấy các sinh linh ở xung quanh đều phóng ra lực hút để cướp sức mạnh và số mệnh của anh. Vài trăm sinh linh ở xung quanh toả một nguồn năng lượng ra rồi bay về phía Ngô Bình, sau đó dung nhập vào cơ thể anh.
Quá trình này rất nhanh vì chưa đến một phút, sinh mệnh của họ giảm dần, ánh sáng vụt tắt, còn họ thì biến thành các thi thể, lơ lửng ở đây mãi mãi.
Hấp thu xong các năng lượng đó, cơ thể của Ngô Bình đã tự động di chuyển tới một khu mới, sau đó chiến tiếp. Lần này, anh đã gặp các sinh linh khá manh, họ đều đã hấp thu một vài hay thậm chí hơn chục sinh mệnh rồi.
Tiếc là so với Ngô Bình thì họ vẫn quá yếu, các tia sáng như con đom đóm sao có thể đọ được với ánh mặt trời? Vì thế, khi vừa tiếp xúc với anh thì họ đều biến thành thi thể ngay.
Cứ thế, Ngô Bình đã di chuyển quanh không gian này, đến đâu anh cũng hấp thu được hết năng lượng sinh mệnh và số mệnh của các sinh linh khác.
Cuối cùng, chỉ còn lại hơn chục sinh mệnh, họ không hẹn mà cùng tập trung lại một chỗ.
Khi tất cả sinh mệnh gặp nhau, họ trở nên rất mạnh. Nhưng mực sáng của Ngô Bình đã tăng hơn so với trước rất nhiều, anh nhanh chóng hấp thu nốt các sức mạnh ở đây.
Ngô Bình như một cái hố đen vũ trụ, sinh linh nào nhìn thấy cũng muốn tránh thật xa, nhưng cuối cùng vẫn bị cuốn vào cơ thể anh.
Khi các sinh mệnh cuối cùng vụt tắt, Ngô Bình đã hấp thu hết sức mạnh và số mệnh ở đây, anh cảm thấy cơ thể mình tràn đầy sức mạnh.
Lúc này, lại có một luồng sức mạnh xuất hiện, anh đã quay về chỗ cũ.
Dược Ngũ: “Chúc mừng cậu đã hoàn thành vòng thi cuối cùng, cậu đã có đủ tư cách nhận được hết truyền thừa của sư tổ đan đạo”.
Ngô Bình: “Tôi cần tìm một nơi để đột phá”.
Dược Ngũ: “Được thôi”.
Ngay sau đó, Ngô Bình đã xuất hiện trên một đài ngọc rộng lớn, quanh đó là bố cảnh vũ trụ mênh mông. Nơi này rất yên tĩnh, đúng là một nơi lý tưởng để tu luyện.
Ngô Bình nhanh chóng hấp thu các sức mạnh vừa lấy được, sau đó dễ dàng đột phá lên tầng thứ sáu của Võ Đạo, tiếp đến là tầng thứ bảy, thứ tám, thứ chín và mười.
Tầng thứ mười đã ngang với thực lực của cường giả năm kỷ nguyên. Lúc này, tất cả sức mạnh bị áp chế trong người anh đã được giải phóng.
Hệ thống sức mạnh trước kia hợp nhất với hệ thống Võ Đạo, anh đã hoàn toàn hiểu được đạo lý của võ đạo, đồng thời được vũ trụ võ đạo công nhận.
Hiện giờ, anh đã mở hết các điện đường võ đạo còn lại ra, nhưng chỉ loáng cái là các truyền thừa ở đó đã xuất hiện trong đầu anh.
Tuy truyền thừa của điện đường võ đạo rất mạnh, nhưng chung quy vân là của người khác, còn anh vẫn cần sáng tạo võ đạo của riêng mình.
Một tầng sáng bao quanh Ngô Bình, tư duy cùng sức mạnh của anh đã liên tục thay đổi trong một thời gian ngắn.
Không biết bao lâu sau, anh mở mắt ra thì khí tức quanh người đã khác hẳn. Từng cử động của anh cũng có thể ảnh hưởng đến sự thay đổi của vũ trụ.
“Dược Ngũ, truyền thừa của sư tổ đâu?”
Dược Ngũ: “Đây”.
Sau đó, Ngô Bình đã xuất hiện trong một cung điện lớn. Có 53 cây thuốc được phong ấn trong tinh thạch trên không gian bên trong, chúng đều đến từ vũ trụ chính.
Ngoài ra còn có các dược liệu quý khác của sư tổ đan đạo, tuy không phải của vũ trụ chính, nhưng hầy hết cũng có có một chút sức mạnh của vũ trụ ấy, hoặc là các dược liệu phi phàm của các vũ trụ khác.
Ngô Bình không khách sáo mà cất hết đi luôn rồi nói: “Dược Ngũ, tôi đi đây”.
Dược Ngũ cười nói: “Ruộng thuốc này là sư tổ cùng các đệ tử của người vất vả tạo ra, giờ đã thuộc về cậu hết rồi”.
Sau đó, Dược Ngũ đưa cho Ngô Bình một cái nhẫn, bên trong nhẫn có một không gian trồng thuốc, có rất nhiều dược liệu ở đây.