Họ đi tới trước cánh cửa phát sáng, Ngô Bình tách hai tay ra rồi mở cánh cửa, để bọn họ lần lượt ra ngoài.
Hai anh em Đệ Nhất Đức Nhân đang chờ kết quả bên ngoài, đột nhiên thấy Ngô Bình vẫn bình an đi ra, cả hai đều hết hồn.
Ngô Bình tóm cổ hai anh em họ rồi ném vào trong cánh cửa, vậy là cả hai đã rơi vào nơi Luyện Ma.
Xong xuôi, anh nói với 13 người kia: “Chắc mọi người đều đến từ các thời kỳ khác nhau, bây giờ e khó thích nghi với cuộc sống hiện tại, thôi thì sau này cứ đi theo tôi”.
Vì thế, Ngô Bình sắp xếp cho họ về Vân Đỉnh trước, sau đó đưa đến tổng bộ Thiên Long, còn anh thì đến Thạch Thành để giao 11 đứa trẻ cho Chu Nhược Tuyết, để cô ấy tìm chỗ ở cho bọn trẻ.
Chu Nhược Tuyết thấy rất ngạc nhiên khi có nhiều trẻ nhỏ như vậy, cô ấy nha h chóng đi xếp chỗ ăn ở cho bọn trẻ rồi dặn người trông nom. Sau đó, trên tỉnh sẽ tiếp nhận và quản lý bọn trẻ để chắc chắn chúng không bị bán đi tiếp.
Xong việc về bọn trẻ, Ngô Bình trở về nhà. Khi sắp bay đến Vân Đỉnh, Ngô Bình đột nhiên cảm thấy có gì đó là lạ.
Ngay sau đó đã có một luồng ma niệm xuất hiện trong đầu anh, anh kinh ngạc rồi vội vàng đáp xuống. Vì không có thời gian để chọn chỗ nên anh đã đáp luôn xuống một công viên.
Ở đây có một hòn non bộ, anh đi ra phía sau. Ma niệm ngày càng mạnh, anh biết đại kiếm tâm ma đã đến nên đã dùng bí pháp để trấn áp.
Đại kiếp tâm ma quá mạnh, Ngô Bình gần như phải dùng hết toàn bộ sức mạnh để trấn áp nó. May là anh đã có thánh tâm và các bản lĩnh của Phật pháp. Tuy tâm ma này rất mạnh, nhưng cũng không thể chiếm hết lý trí của anh được. Đương nhiên, muốn trấn áp được nó thì anh cần tốn rất nhiều sức lực”.
Song, hiện giờ anh đang dùng toàn lực để chống lại tâm ma nên cơ thể rất yếu, không còn khác người bình thường là bao. Ngay bây giờ, anh cần tìm một nơi yên tĩnh để bế quan tu luyện.
Ngô Bình lấy điện thoại ra gọi cho Cương Tử, bảo cậu ấy đánh xe đến đón. Dẫu sao huyện Minh Dương cũng gần đây, đi khoảng một tiếng là đến nơi.
Nhưng anh vừa lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho Cương Tử thì Tôn Phi gọi tới.
Lúc này, lẽ ra Ngô Bình phải nhanh chóng đến nơi an toàn, nhưng anh lại thoáng do dự rồi nghe máy.
“Ngô Bình, dạo này cậu có nhà không?”, Tô Phi hỏi.
Ngô Bình: “Tô Phi, mình đang ở Vân Đỉnh”.
Tô Phi cười nói: “Tốt quá rồi, cậu có thể bớt chút thời gian giúp mình một việc được không?”
Ngô Bình: “Gì mà khách sáo thế, có gì thì cậu nói đi”.
Tô Phi: “Lần trước, cậu đóng giả làm bạn trai mình đã giúp mình giải quyết được một rắc rối. Nhưng dạo này mẹ mình bắt đầu nghi rồi, cho nên muốn mời cậu tới nhà mình ăn cơm”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Ừ, lát mình sẽ tới”.
Tô Phi: “Cậu đang ở đâu, mình sẽ lái xe đi đón”.
Ngô Bình nói cho cô ấy biết địa chỉ của công viên rồi chờ.
Ngô Bình bước ra khỏi hòn non bộ rồi đi ra ngoài cổng chờ. Lúc này, bước chân anh loạng choạng như người say rượu. Khi đi ngang qua một góc đường, anh thấy có người đang chơi cờ ở đó.
Có một ông già nhà quê ăn mặc rách rưới đang ngồi đấu trí tỏng một ván cờ với một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên thi thoảng lại liếc ông già nhà quê với vẻ chắc thắng.
Ngô Bình tò mò đứng lại xem, ông già nhà quê mắc bệnh tim, hiện giờ tâm trạng đang rất thấp thỏm, nếu cứ để như vậy thì sớm muộn cũng phát bệnh.
Anh nhìn thế cờ thấy ông già nhà quê sắp thua rồi nên cười nói: “Để cháu chơi nốt cho”.