Ngô Bình: “Ừm, ta biết rồi, xem ra Thiên Võ và nước Long không thể tránh khỏi chiến tranh được”.
Một đại thần nói tiếp: “Bệ hạ, hoàng đế nước Long đã về, triều chính cũng đã ổn định. Tiếp theo, chắc họ sẽ dùng đủ mọi cách để làm nhiễu loạn nước ta, hòng bắt mình phải ra tay trước”.
Ngô Bình hỏi các quần thần: “Mọi người nghĩ dân chúng thích một quân vương thế nào?”
Một đại thần đáp: “Thưa bệ hạ, dân chúng trong thiên hạ đều thích nhân quân và minh quân”.
Ngô Bình cười nói: “Mọi người chỉ nói đúng một khía cạnh thôi, nếu nhân quân không cai trị nước tốt thì sẽ là có lòng nhưng không có lực, không thể giúp dân chúng có cuộc sống ấm no. Tuy minh quân rất thông minh, nhưng nếu thực lực không đủ thì cũng phải quỳ gối trước kẻ thù mạnh, không thể bảo vệ dân chúng”.
Các đại thần nhìn nhau, không biết Ngô Bình định nói gì.
Ngô Bình: “Nhân Hoàng cổ đại có thực lực, có nhân đức, có trí tuệ nên phải cho dân chúng biết là trẫm có thể cho họ một cuộc đời ấm no hạnh phúc”.
Dứt lời, anh phóng khí tức Nhân Hoàng ra, các quần thần ngạc nhiên rồi quỳ xuống bái lạy: “Bệ hạ uy đức vô lượng”.
Ngô Bình: “Ta là Nhân Hoàng, hãy cho dân chúng biết chuyện này. Từ mai trở đi, trẫm sẽ đi kiểm tra cả nước, thậm chí cả khu vực bên ngoài. Trẫm muốn cho tất cả mọi người hay mình là người có tư cách trở thành hoàng đế thật sự, còn hoàng đế của nước Long thì không”.
Các quần thần sung sướng rồi hoan hô.
Anh hỏi: “Các ái khanh nghĩ trẫm nên đến đâu trước?”
Một đại thần nói: “Bệ hạ, thần nghĩ nơi tốt nhất là vùng Man Hoang ở phía Nam! Nơi đó có rất nhiều bộ lạc, bệ hạ dùng uy quyền của Nhân Hoàng thu phục họ thì hoàng uy sẽ tăng, mà địa bàn cũng được mở rộng”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, vậy thì bắt đầu từ nói đó”.
Sau đó, anh lệnh cho các đại thần chuẩn bị, còn mình thì đến một nơi rộng rãi rồi thả con tàu chiến khổng lồ ra. Đây là con tàu mà anh lấy được ở dưới đáy biển Tinh Túc, nó là tàu chiến do Thánh Hoàng chế tạo.
Để vớt con tàu chiến này lên, Thần tộc đã huy động hẳn một tàu chiến cấp Thần Vương, nhưng vẫn bị Ngô Bình nhanh chân lấy trước, anh đã nhờ Tinh Thần cho con tàu này vào trong nhẫn rồi mang đi.
Khi anh thả con tàu ra, nó lơ lưng trên không, để lộ ra thân mình dài 30 dặm, rộng tám dặm, tất cả cửa trên tàu đều đóng chặt, bề mặt còn tàu chỉ có một màu vàng sậm và phủ kín đạo văn.
Khi anh thả con tàu ra, Tinh Thần đã kết nối với anh: “Tại sao lâu rồi không thấy cậu tới tìm ta để tham gia khảo hạch?”
Ngô Bình bận đủ việc nên đã quên sạch chuyện tu luyện văn minh tinh thể, nghe thấy thế, anh nói: “Ta đã tu luyện đâu, sắp tới phải luyện thánh thể, đúng là phải tìm linh cảm trong văn minh tinh thể của các người rồi”.