Ngô Bình lập tức nhớ đến, chẳng phải con quái vật lao ra khỏi hồ Thất Tử sao?
Trong đôi mắt của nam tu này hiện lên vẻ hung ác, sau khi liều mạng đánh một chiêu vừa rồi, hắn ta chị bị đẩy lui ra một khoảng cách rồi lại lao đến muốn giết Ngô Bình.
Ngô Bình lập tức sử dụng Chí Cao Cấm Kỵ, khí tức khủng khiếp lập tức đè xuống, một bàn tay đen tuyền đập từ trên trời xuống như diều hâu bắt gà con. Chỉ cần một tay, anh đã đè hắn ta lại.
Quái vật kia giãy giụa mạnh mẽ, Ngô Bình cũng không ép nó mà chỉ hừ lạnh rồi bay vút lên không trung. Quái vật kia lại thét lên điên đại, đuổi theo khí tức của Ngô Bình.
Gia Cát Trường Lượng với Ngạo Nguyệt tiên tử nhìn nhau, lập tức rời khỏi vực sâu rồi báo tin tức này cho sư trưởng.
Tin tức truyền ra, không ngờ Hoàng Đồ lại bị một tu sĩ của Nhân tộc lấy được. Tin tức lan ra khiến Thiên Giới rung chuyển!
Ngô Bình quay về Nguyên Thủy Tiên Cung, anh vừa đến Nguyên Thủy Đạo Tôn cũng đã về. Thầy trò hai người nhìn nhau cười, Nguyên Thủy Đạo Tôn hỏi: “Có phải con đang giữ Hoàng Đồ không Huyền Bắc?”
Ngô Bình gật đầu: “Có vài hình vẽ con không hiểu, nên ban đầu tưởng tìm hiểu như Kiếm Đạo Vương Tọa. Cuối cùng, Hoàng đồ này có ích gì vậy sư tôn?”
Nguyên Thủy Đạo Tôn cười nói: “Một loại Hoàng Đồ đại diện cho một loại Quyền hành! Quyền hành này giỏi hơn cả Thiên Đạo, không phải đồ chơi đâu! Nhưng nếu con muốn luyện hóa Hoàng Đồ cũng cần có cơ duyên thật khủng. Ít nhất thì tu vi của con phải đạt đến Thánh Hoàng Cảnh, hoặc cảnh giới của vi sư mới được”.
Ngô Bình gật đầu: “Quyền hành loại nào?”
Nguyên Thủy Đạo Tôn suy nghĩ một lúc rồi giải thích: “Giống như Quyền hành quản lý tất cả sinh linh trong Thiên Giới hóa yêu. Trong thiên hạ, bất cứ sinh linh nào muốn trở thành một yêu phải tìm được con sắc phong lên mới được. Đó chính là ý nghĩa của Quyền hành”.
Ngô Bình mở to mắt ngạc nhiên: “Quyền lực lớn thế à!”
Nguyên Thủy Đạo Tôn: “Phải rồi, nên tất cả các thế lực mới muốn tranh Hoàng Đồ đến thế. Nhưng mà ta lại không biết, Hoàng Đồ con đang giữ đại diện cho Quyền hành nào”.
Ngô Bình cười nói: “Nhưng dù là gì đi chăng nữa, trước khi con trở thành cường giả như vi sư thì không có tư cách có nó”.
Nguyên Thủy Đạo Tôn gật đầu: “Nhưng mà may mắn khi con có được nó, chuyện luyện hóa và hiểu nó cũng là chuyện gần thôi”.
Vừa dứt lời, sắc mặt của Nguyên Thủy Đạo Tôn lập tức thay đổi nói: “Con đã thăng chức đến Tề Thiên Cảnh rồi!”
Ngay sau đó, một luồng áp lực đầy uy nghiêm ập đến từ hướng đông, mà khi áp lực uy nghiêm đó đến trước mặt thì Chí Cao Cấm Kỵ của Ngô Bình lập túc co lại, giống như e dè nhân vật từ phía đông kia!
Ngô Bình nhíu mày: “Tên đó là kẻ nào đấy sư tôn?”
Nguyên Thủy Đạo Tôn nhắm mắt lại một lát rồi mở mắt ra nhẹ nhàng thở dài nói: “Đó là Thiên Quyền của Thiên gia! Ta không ngờ người cuối cùng đột phá lại là hắn ta! Hèn chi Thiên gia lại phải mở Thiên Đình, thì ra ngay từ đầu đã có kế hoạch này rồi!”
“Thiên Quyền là ai thưa sư tôn?”
“Thiên tài đầu tiên của Thiên gia, cũng là con thứ năm của lão tổ Thiên gia. Từ ba ngàn năm trước, hắn ta đã đạt đến Hỗn Độn Cảnh Đệ Bát Trọng. Sau này, hắn ta đột ngột biến mất nên tất cả mọi người dần lãng quên hắn ta đi. Nhưng không ai ngờ được sau ba ngàn năm, hắn ta lại thăng chức thẳng đến THiên Vị Cảnh”.
Ngô Bình: “Người này thăng chức liên quan gì đến Hoàng Đồ thưa sư tôn?”
Nguyên Thủy Đạo Tôn gật đầu nói: “Lúc Hoàng Đồ xuất hiện, thăng chức có lá chắn yếu ớt nhất nên hắn ta đã thành công”.
Nói đến đây, ông ấy lại dặn dò: “Vi sư phải nhanh chóng đột phá lên Thiên Vị Cảnh mới được. Lá chắn bị phá, việc thăng chức sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Trong đoạn thời gian này, Huyền Bắc hãy ở Ngọc Kinh Cung đi, ta sẽ để sư huynh của con đưa con vào các việc chính trong môn. Nếu gặp nguy hiểm, con có thể đến gặp vài vị trưởng bối như Thái Ất Đạo Tôn, Nguyên Cực Đạo Tôn, Long Điền Đạo Tôn.
Ngô Bình gật đầu cái rụp nói: “Rõ, đệ tử lĩnh mệnh!”
Nguyên Thủy Đạo Tôn: “Ta cho con ở đây lúc này cũng mong con tĩnh tâm, dốc lòng tu luyện một đoạn thời gian. Lúc ta không có ở đây, Nhân tộc sẽ nghênh đón một khoảng thời gian bùng nổ thăng chức lên Tề Thiên Cảnh. Nhất mạch Nguyên Thủy của ta phải giành giật từng giây để đột phá!”
Ngô Bình hiểu kẻ nào mạnh làm vua. Nếu người khác là Tề Thiên Cảnh, bản thân chỉ mới Hỗn Độn Cảnh thì khả năng bị diệt vong và chiếm đoạt sẽ cao hơn.
“Sư tôn đã vẽ đường cho con, thì con đã có ưu thế hơn những người khác. Con chắc chắn không bao lâu nữa, con sẽ đột phá thành công!”