Trình Phong Nghi hết cách, chỉ có những nhân vật nòng cốt như họ mới biết sở dĩ năm xưa tổ sư Thái Hoàng có thể lĩnh hội được Thái Hoàng Đồ và sáng lập nên Thái Hoàng giáo là nhờ cả vào sự giúp đỡ của ba nhân vật lớn này. Hơn nữa, Kiếm Các cũng không giúp không công, họ yêu cầu để họ có thể chọn truyền nhân từ trong những đệ tử của Thái Hoàng giáo bất cứ lúc nào.
Sau khi Trình Phong Nghi dẫn người lui ra ngoài thì người chính giữa phất tay phải, Ngô Bình liền bị một cột ánh sáng bao trùm lấy, sau đó cậu cũng được đưa đến không gian thần bí.
Ngô Bình nhìn thấy ba vị kiếm lão thì tiến về trước hành lễ: “Chào các vị tiền bối”.
Người ngồi giữa gật đầu, hỏi: “Nhóc con, cậu là người ở đâu?”
Ngô Bình: “Vãn bối đến từ trần thế, vừa gia nhập Thái Hoàng giáo”.
Người bên trái nói: “Lúc cậu biểu diễn, có phải cậu đã dùng kiếm Thất Tinh Long Uyên Không?”
Ngô Bình nói: “Tiền bối thật biết quan sát, kiếm của tôi đúng là Thất Tinh Long Uyên”.
Người ở giữa cười, nói: “Cậu có thể thu phục được kiếm Thất Tinh Long Uyên chứng tỏ cậu có duyên với kiếm đạo, ba người chúng tôi quyết định nhận cậu làm đệ tử, cậu có bằng lòng không?”
Ngô Bình vẫn còn nhớ Liễu Thi Thi nên nói: “Ba vị tiền bối, tôi đã đồng ý nhận trưởng lão Liễu Thi Thi làm thầy rồi, chuyện này cần được cô ấy đồng ý”.
Người chính giữa “hừ” một tiếng: “Đến cả giáo chủ của họ cũng phải nghe theo mấy người chúng tôi, cô ta là cái thá gì”.
Ngô Bình không nói gì, cậu chắc chắn sẽ không thể hiện thái độ trong những chuyện thế này, chuyện gì cũng đẩy cho hai bên.
Lúc này, người bên phải hỏi: “Ngô Bình, cậu biết tiên giới Vạn Kiếm không?”
Ngô Bình: “Có nghe nói đến, tôi còn từng lĩnh hội được kiếm pháp trên tường, trên đó viết có thể gia nhập kiếm đường chí tôn”.
Ba người họ nhìn nhau, người chính giữa nói: “Vậy thì tốt, ba người chúng tôi đều đến từ tiên giới Vạn Kiếm, chỉ có điều tiên giới Vạn Kiếm đã không còn chỗ cho chúng tôi nữa rồi, chúng tôi không thể không rời khỏi”.
Ngô Bình không hỏi thêm nhiều, chỉ nói: “Tại sao ba vị tiền bối nhất quyết muốn nhận tôi làm đệ tử?”
Theo cậu thấy, Thái Hoàng giáo có rất nhiều thiên tài, trong đó có một số người chưa chắc thua kém cậu.
Người ở giữa nói: “Nói cho cậu biết tên của chúng tôi trước đã, nhưng chỉ được một mình cậu biết thôi, không được nói cho bất cứ người nào khác biết”.
Ngô Bình gật đầu: “Rõ”.
Người đó nói: “Tôi tên Thẩm Huyền Tông, vị bên tay trái này là Âu Dương Thiên Tế, còn vị bên tay phải này là La Vô Phi. Ba người chúng tôi là ba kiếm đạo tôn giả lớn của tiên giới Vạn Kiếm”.
Ngô Bình: “Vậy tại sao ba vị tiền bối lại phải rời khỏi tiên giới Vạn Kiếm, chạy đến Thái Hoàng giáo?”
Thẩm Huyền Tông nói: “Tiên giới Vạn Kiếm có một bộ kiếm phổ mạnh nhất thế giới, là do vương tọa kiếm đạo biến thành. Có điều, bộ kiếm phổ này quá mạnh nên không thể xuất hiện bằng bộ dạng thật của mình, mà chia thành ba phần, mỗi phần biến ra một bộ kiếm pháp. Ba người chúng tôi, mỗi người có được một bộ”.
“Năm xưa để có được kiếm phổ, ba người chúng tôi đã liều mạng chiến đấu ba ngày ba đêm, kết quả đều bị thương rất nặng. Vì chúng tôi đã lĩnh hội được kiếm phổ, tiên giới Vạn Kiếm cũng không còn chỗ cho chúng tôi nữa. Không còn cách nào khác, chúng tôi giúp đỡ cho một người trẻ tuổi, cũng tức là tổ sư của Thái Hoàng giáo, Lương Đồng Ông”.
“Chúng tôi và ông ta đã thỏa thuận, giúp ông ta lĩnh hội Thái Hoàng Đồ, sáng lập Thái Hoàng giáo, nhưng ông ta cũng phải giúp chúng tôi tìm kiếm truyền nhân, để hợp nhất ba bộ kiếm phổ”.
Ngô Bình cười mếu: “Chuyện ba vị tiền bối không làm được e rằng đệ tử càng không làm được”.
Âu Dương Thiên Tế nói: “Chúng tôi không nhìn nhầm đâu, cậu có thiên phú hơn chúng tôi. Chúng tôi sẽ truyền ba bộ kiếm phổ cho cậu, hi vọng cậu có thể hợp nhất chúng. Như vậy thì chúng tôi mới thực hiện được tâm nguyện”.
Lúc này Ngô Bình mới chú ý thấy ba người trước mặt mình thấp thoáng xuất hiện tử khí trên trán, cậu giật mình, hỏi: “Sức khỏe của ba vị tiền bối…”
La Vô Phi bình thản đáp: “Trận ác chiến năm xưa khiến chúng tôi bị thương đến căn cơ, có thể gắng gượng đến bây giờ đã là kỳ tích rồi. Thật ra dù cậu không xuất hiện thì nhiều nhất chúng tôi cũng chỉ sống được bảy, tám năm nữa”.