Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Mặc dù đã bị tàn phế nhưng dập đầu vẫn không thành vấn đề”, nói rồi cậu đi đến đá vào người Shogoro một cú. Hắn lập tức cảm nhận được sức mạnh dồn vào hai chân hắn, hắn thế mà có thể đứng dậy.
Shogoro vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi cắn răng quỳ xuống trước mặt Ngô Bình. Nhưng hắn chưa kịp nói lời xin lỗi thì đã có một tia kiếm quang lóe lên, sau đó đầu Shogoro bay lên, phun ra máu tươi.
Cảnh tượng này khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên, đều nhìn về phía sau Shogoro.
Lúc này, một thiếu niên buộc tóc, thắt lưng đeo kiếm võ sĩ đứng đó, khoảng cách giữa gã và Shogoro là bảy, tám mét. Từ đầu đến cuối, ngoài Ngô Bình thì không ai thấy được gã ra tay thế nào.
Thiếu niên cũng trạc tuổi Ngô Bình, gã nhìn thi thể Shogoro ngã dưới đất, thờ ơ nói: “Thứ vô dụng này sống chỉ lãng phí không khí”.
Người nhà họ Phương biến sắc, Phương Bình Hải trầm giọng nói: “Cậu là ai mà dám giết người ở nhà họ Phương, trong mắt cậu còn có tôi không hả?”
Thiếu niên nhếch môi cười nói: “Tôi muốn giết thì giết, không ai ngăn được tôi cả”.
Sau đó gã ôm kiếm võ sĩ vào lòng, cười ha ha hỏi Phương Bình Hải: “Ông già, tôi nghe nói ông đang giữ một món bảo vật, lấy ra cho tôi xem thử đi”.
Ngô Bình thầm nghĩ, lẽ nào thiếu niên này là người do nhẫn giả phái đến?
Thế là cậu âm thầm mở camera, gửi hình ảnh ở đây cho Đông Vương ở tòa nhà đối diện.
Đông Vương nhìn thấy thiếu niên này, giọng cũng thay đổi, nói: “Đây là Hoshi Kiryu, thiếu niên cao thủ đứng đầu của Phù Tang. Ngô Bình, cậu phải cẩn thận với người này”.
Sau đó là giọng Đông Vương tức giận quát người bên cạnh: “Một đám vô dụng! Hoshi Kiryu đến hiện trường kia, các người lại không biết”.
Ngô Bình gõ vào máy quay tỏ ý ông ta đừng lo.
Hoshi Kiryu vừa nhắc đến bảo vật, Phương Bình Hải lập tức biến sắc, lạnh lùng hỏi: “Chàng trai, là ai phái cậu đến?”
Hoshi Kiryu vỗ kiếm võ sĩ trong ngực: “Là tôi tự muốn đến, tôi có hứng thú với bảo vật của ông. Ông già, giao bảo vật của ông ra đây, tôi có thể tha cho tất cả mọi người có mặt ở đây, nếu ông đưa thì tôi sẽ chém đầu từng người một”.
Phương Bình Hải tức đến mức bật cười: “Tên nhóc thối tha, khẩu khí cũng lớn đấy chứ”.
“Sư phụ, để con cho cái tên không biết trời cao đất dày này một bài học”, đại đệ tử của Phương Bình Hải là một người trung niên, ông ta bước ra, khí tức hùng hồn, cũng là tu sĩ Bí Cảnh tầng ba giống Ngô Bình.
Phương Bình Hải khẽ gật đầu nói: “Nộ Ba, chú ý kiếm của cậu ta, người này biết thuật rút kiếm”, ánh mắt ông ta rất chuẩn, vừa nhìn đã biết bản lĩnh sở trường của Hoshi Kiryu.
Người đàn ông trung niên bước ra tên là Dương Nộ Ba, trước đây ông ta là một tu sĩ, nửa đường đã bái Phương Bình Hải làm thầy, song tu tiên - võ, thực lực mạnh hơn tu sĩ cảnh giới Bí Pháp bình thường.
Dương Nộ Ba tay không đánh ra một quyền, từng bước đến gần Hoshi Kiryu. Hoshi Kiryu cười ẩn ý, ánh mắt nhìn ông ta như đang nhìn một người chết.
“Này nhóc, tôi sẽ cho cậu thấy uy lực chưởng lửa của tôi…”, Dương Nộ Ba vận chuyển khí tức quanh người, vừa định làm động tác thì một tia kiếm quang lóe lên, sau đó cổ ông ta tuôn ra máu, rơi khỏi đầu, máu nóng hổi phun ra, ngã xuống đất.