Ngô Bình cũng không để bụng: “Không sao”.
Sử Văn Thánh cười nói: “Anh Ngô à, tôi sai người đưa anh đến phòng nghỉ nhé?”
Ngô Bình đáp: “Được, làm phiền rồi”.
Sử Văn Thánh gọi một cô gái đến. Cô gái này chỉ chừng mười bảy, mười tám tuổi, dung mạo thanh tú, tuy không xinh đẹp tuyệt trần như Đường Băng Vân hay Chu Thanh Nghiên, nhưng cũng có thể chấm điểm mười.
Cô gái cất lời: “Anh Ngô, mời theo tôi”.
Ngô Bình đi sau, phát hiện cô gái này chỉ mặc quần áo bằng vải thô bên ngoài, bên trong không mặc gì cả. Hơn nữa, trên người cô gái còn chi chít sẹo, có vẻ thường xuyên bị người ta đánh đập.
Cô gái đưa anh vào một căn phòng riêng. Mở cửa ra, có hai phòng ngủ một phòng khách, thiết kế rất đẹp và lắp đặt đầy đủ các thiết bị điện, còn có ti vi và Internet.
Sau khi đóng cửa lại, cô gái cung kính đứng cạnh anh: “Anh Ngô, tôi là Mật Quả. Sau này anh có yêu cầu gì, đều có thể nói với tôi”.
Ngô Bình “ừ” một tiếng, đoạn hỏi: “Mật Quả, bình thường các cô ăn gì?”
Anh vẫn rất quan tâm đến vấn đề ăn uống. Nếu chỉ có thể ăn đồ hộp này kia thì anh không chịu nổi mất.
Mật Quả đáp: “Anh Ngô, mỗi ngày đều có trứng, thịt, rau tươi đưa đến đây. Chúng tôi còn có đầu bếp chuyên nghiệp, ăn cũng giống như phía trên”.
Lúc này Ngô Bình mới yên tâm, gật gù bảo: “Tôi đến hố xem thử”.
Mật Quả vội ngăn cản: “Xin lỗi, anh Ngô, anh không được vào hố”.
Ngô Bình cau mày: “Tôi không được vào đó? Ai bảo thế?”
Gương mặt Mật Quả lập tức tái nhợt: “Là ông Thánh căn dặn. Mong anh Ngô đừng giận”.
Ngô Bình cười hề hề: “Cô không cần sợ, để tôi đi tìm Sử Văn Thánh”.
Bỗng Mật Quả quỳ sụp xuống sàn, khẩn khoản nói: “Xin anh Ngô đừng đi. Nếu anh đến tìm ông Thánh, ông ấy chắc chắn sẽ cảm thấy Mật Quả chăm sóc không chu đáo và trách phạt tôi”.
Ngô Bình thắc mắc: “Liên quan gì đến cô?”
Mật Quả đột nhiên cởi quần áo, phơi bày cơ thể trắng ngần. Cô ấy có thân hình rất đẹp, bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy cũng đều sẽ nảy sinh ý đồ.
Ngô Bình cười khẩy: “Mặc đồ vào rồi cút ngay!”
Mật Quả tiến về phía anh, rưng rưng nói: “Anh Ngô, sau này Mật Quả chính là người phụ nữ của anh. Anh muốn thế nào cũng được, xin anh đừng đuổi Mật Quả đi”.
Ngô Bình lấy một tấm chăn từ xô pha rồi ném lên người Mật Quả, che đi cơ thể quyến rũ của cô ấy. Rồi anh rảo bước thật nhanh ra cửa. Vừa mở cửa ra, anh đã nhìn thấy một người đàn ông thấp bé gầy gò đứng ngay bên ngoài.
“Anh Ngô, anh muốn đi đâu?”, người đó hỏi, giọng nói như tiếng giấy nhám chà xát vào nhau, rất chói tai.
Ngô Bình híp mắt, vì người trước mặt cũng là Võ Vương!
“Tôi đi đâu, không liên quan đến anh”, Ngô Bình lạnh lùng bảo: “Tránh ra!”
Người đàn ông cười nham hiểm: “Ông Thánh có lệnh, ngoại trừ căn phòng này, anh không được đi đâu cả!”