Thanh Mộc Chân Quân nói: “Đến Nhân Tiên Ngũ Cảnh thì chỉ có một người, đệ tử của Thanh Vân Phong của Thục Sơn kiếm phái, tên Vũ Văn Thiên Đô. Người này mười năm trước đã bế quan tiến lên thẳng Động Tàng Cảnh, một khi đột phá được thì chính là Tiên Quân trẻ nhất”.
Ngô Bình: “Thì ra là đồng môn”.
Thanh Mộc Chân Quân: “Tiểu hữu, tương lai thành tựu của cậu chắc chắn không kém Văn Vũ Thiên Đô. Chỉ là một núi không thể có hai hổ, sau này cậu phải cẩn thận cậu ta. Tôi nghe nói người này bụng dạ hẹp hòi, không có lòng khoan dung”.
Ngô Bình cười lạnh: “Có thế nào thì chúng tôi cũng là đồng môn, trình độ thọc gậy bánh xe của ông cũng không ra gì”.
Thanh Mộc Chân Quân: “Tôi không phải châm ngòi đâu, tài nguyên của một môn phái có hạn, giống như Ngô tiểu hữu và Vũ Văn Thiên Đô, đều là thiên tài siêu cấp. Thiên tài như vậy có một là đủ rồi. Giống như trong một đàn sư tử, chỉ có thể có một con sư tử trở thành đầu đàn”.
Ngô Bình không có hứng thú bàn luận chuyện này, anh hỏi Thanh Mộc Chân Quân: “Ông ở Đan Đỉnh Môn có địa vị thế nào?”
Thanh Mộc Chân Quân có chút đắc ý: “Ở Đan Đỉnh Môn, trình độ luyện đan của tôi có thể xếp trong ba người đứng đầu”.
Ngô Bình: “Địa vị cao như vậy, hẳn là gom được không ít của cải nhỉ?”
Thanh Mộc Chân Quân lập tức cười khổ: “Tiểu hữu, thân là tông sư Đan Đạo, quả thực tôi kiếm được tiền. Nhưng tiền của tôi đều dùng để mua thuốc và làm thí nghiệm luyện đan cả rồi. Tiểu hữu cũng biết rõ, luyện chế ra được đan dược cấp độ cao, cần phải thí nghiệm hơn trăm lần, tổn thất đến đáng sợ”.
Ngô Bình: “Mấy tổn thất này không phải nên do Đan Đỉnh Môn chịu sao?”
Thanh Mộc Chân Quân lắc đầu: “Không phải như vậy. Ở Đan Đỉnh Môn, đan dược do ai luyện, thì doanh thu sẽ có bảy phần thuộc về người đó, Đan Đỉnh Môn chỉ lấy ba phần. Vì vậy cần phải nâng cao trình độ luyện đan của bản thân, chỉ có thể do bản thân tự nghĩ cách”.
Ngô Bình: “Đan Đỉnh Môn các ông cũng hay thật”.
Anh lại hỏi: “Thanh Đế Đan Kinh này ông đã học được bao nhiêu rồi?”
Thanh Mộc Chân Quân cười khổ: “Phần lớn tiên văn trong đó tôi đều không biết, chỉ nhìn hiểu một phần nhỏ đơn thuốc. Nếu nói học thành công, chỉ sợ ngay cả một phần trăm tôi cũng chưa hiểu được”.
Ngô BÌnh: “Động tiên mà ông nói có lai lịch thế nào?”
Thanh Mộc Chân Quân: “Có lẽ là do một vị đan đạo nào đó thời Tiền Tần để lại, không phải động tiên thời tiền sử. Kỹ thuật luyện đan của vi tiền bối này cực kỳ cao, mấy đan dược mà ông ấy để lại đều là đế phẩm, khiến người ta tán thưởng không thôi!”
Nghe ông ta nói như vậy, Ngô Bình càng mong đợi. Đan đạo của anh vốn cũng không tệ, nhưng vẫn có không gian phát triển thêm, đối với anh mà nói, Thanh Đế Đan Kinh này chắc chắn là bảo vật vô giá.
Rất nhanh chóng, hai người lượn lờ trên ngọn núi đầy mây mù một hồi, sau đó đáp xuống lưng chừng núi. Nơi này í tai qua lại, người bình thường muốn trèo đến đây, ít nhất cũng phải đi bộ đường núi hơn trăm kilomet.
Lối vào động tiên bị mấy tảng đá lớn chặn lại, Ngô Bình dời đá đi, nhìn