Phù Vân tiên sinh nói: “Mọi người, lát nữa chúng ta phải thật cẩn thận khi chọn vị trí, không thì nguy đấy”.
Phục Long tiên sinh tiên sinh: “Thế thì ông Phù chọn chỗ đi, kiếm vị trí nào an toàn vào”.
Phù Vân tiên sinh không từ chối: “Được”.
Ngô Bình vừa nhìn đã thấy chán, đang chuẩn bị luyện quyền thì chợt nhìn thấy có một nhóm người đang lên núi, đi đầu là Lý Long Thần.
Thì ra gần đây là địa bàn của Lý Long Thần, đột nhiên có nhiều người tu hành đến nên ông ấy phải tới kiểm tra xem sao.
Nhóm Lý Long Thần vừa lên núi thì đã chạm mặt ngay một nhóm người xuống núi, những người này vừa tổn thất mất một nửa thành viên nên tâm trạng rất nóng nảy. Trông thấy nhóm Lý Long Thần có vẻ yếu, một người đàn ông trung niên chợt lạnh giọng nói: “Đám tép diu như mấy người lên đây mà tự sát à? Thế thì chết hết đi”.
Nói rồi, ông ta vung tay lên, một luồng gió lạnh thổi qua, bốn tuỳ tùng đứng cạnh Lý Long Thần hét lên đau đớn, sau đó toàn thân cứng đờ rồi nằm im dưới đất.
Lý Long Thần kinh ngạc, sau đó cũng lạnh người, vì ông ấy biết thực lực của những người này cao hơn mình.
Người đàn ông kia cười lạnh một tiếng, rồi lại vung tay lên định đánh chết Lý Long Thần.
Đúng lúc này, có một cơn gió lớn xuất hiện, khiến quần áo của mọi người tung bay, đầu tóc rối bời.
Vù!
Một bóng người đáp xuống giữa Lý Long Thần và nhóm người kia, đó chính là Ngô Bình.
Lý Long Thần mừng rỡ khi nhìn thấy Ngô Bình: “Sư thúc”.
Ngô Bình gật đầu, sau đó nhìn bốn thi thể nằm dưới đất thì thấy họ đã tắt thở, tim ngừng đập, lục phủ ngũ tạng vỡ tan, thần tiên có đến cũng không cứu được.
Anh thở dàu nói: “Âm Phong Chưởng thâm độc quá!”
Người đàn ông thấy Ngô Bình đáp từ trên cao xuống thì cũng giật mình hỏi: “Cậu là ai?”
Ngô Bình đáp: “Vô cớ giết người, ông đáng chết!”
Người đàn ông cười lạnh: “Này cậu bạn, đừng tưởng mình có chút thực lực thì có thể ngông nghênh trong giang hồ, tôi là…”
Uỳnh!
Không chờ ông ta nói hết câu, Ngô Bình đã đá một cú vào ngực ông ta. Người đàn ông đứng yên tại chỗ, nhưng vẻ mặt đã khác, vì đã chuyển sang màu tím tái của người chết.
Cú đá của anh đã khiến lục phủ ngũ tạng của ông ta nát bét, thậm chí tất cả xương cốt trong người cũng vỡ tan.
Sau đó, người ông ta mềm như bún rồi ngã xuống, tất cả các lỗ trên người chảy máu và bốc mùi hôi thối.
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Ông dùng Âm Phong Chưởng giết người, tôi sẽ dùng sức mạnh gấp mười lần như thế để trả lại ông”.
Nhóm người của người đàn ông kia hoảng sợ rồi lùi lại, người đàn ông đó chính là một trong những người mạnh nhất của họ. Đến ông ta còn bị Ngô Bình hạ trong một chiêu thì họ chắc chắn không phải đối thủ của anh.
Ngô Bình: “Các người đã giết người thì phải bồi thường, mỗi mạng người 200 tiền bùa, không thì đừng hòng đi đâu hết”.
Trong nhóm này có hai tu sĩ Địa Tiên, họ trầm mặc một lát rồi lấy tiền ra bỏ xuống đất.
Ngô Bình lừ mắt rồi quát: “Biến hết đi”.
Sau đó, nhóm kia đều chạy mất dạng ngay.
Họ đi rồi, Ngô Bình mới nhặt tiền bùa lên và nói: “Đưa cho gia đình của mỗi người này một tỷ”.