Ngô Bình nhíu mày: “Đối với vũ trụ chính, tao chỉ là một đốm sáng?”
Con khỉ: “Đúng vậy, giống như anh đứng bên cạnh hồ nước sẽ nhìn thấy hình chiếu của bản thân bên trong hồ nước vậy, mặc dù hình chiếu rất rõ ràng, nhưng dù sao nó cũng chỉ là hình chiếu, là đồ giả. Một cơn gió thổi qua, hình chiếu sẽ biến mất”.
Ngô Bình sửng sốt, hóa ra những tồn tại như mình chỉ là ảo ảnh trong mơ thôi sao?
Con khỉ quan sát nét mặt của anh, nói: “Xin đừng bi quan như vậy, khi tu vi của anh đủ mạnh mẽ, anh có thể hóa hư thành thực, nhảy từ vũ trụ phụ vào vũ trụ chính”.
Đáy lòng Ngô Bình hơi dao động: “Có ai thành công chưa?”
Con khỉ: “Đương nhiên là có rồi. Nghe tổ tiên nói, trên đảo Hỗn Mang từng có sinh linh phá không rời đi, trực tiếp tiến vào vũ trụ chính. Đương nhiên, chúng tôi cũng không biết tình huống của hắn ta ở vũ trụ chính”.
Ngô Bình: “Sự tồn tại của vũ trụ chính có can thiệp và ảnh hưởng tới sinh linh của vũ trụ phụ không?”
Con khỉ: “Tổ tiên của tôi cũng từng suy nghĩ vấn đề này, về sau người nói với chúng tôi rằng: ở một góc độ nào đó, chắc hẳn vũ trụ phụ là hình ảnh phản chiếu của những sự vật có thật trong vũ trụ chính, khi sự vật có thật xảy ra thay đổi, đương nhiên vũ trụ phụ là hình ảnh phản chiếu cũng sẽ xảy ra thay đổi”.
Ngô Bình bỗng nhiên nghĩ tới điều gì: “Có phải đại kiếp kỷ nguyên liên quan tới thay đổi của vũ trụ chính?”
Con khỉ: “Loại chuyện này, không ai trong vũ trụ phụ có thể nói rõ ràng, tất cả đều chỉ là suy đoán. Thực lực của các hạ vô cùng mạnh mẽ, tôi rất khâm phục, tương lai anh nhất định có thể thành công tiến vào vũ trụ chính”.
Ngô Bình biết, những thứ này còn cách anh xa lắm, bây giờ không suy nghĩ thêm nữa, mà hỏi: “Phải xưng hô với mày như thế nào?”
“Gọi tôi Thiết Đầu là được rồi”. Con khỉ nói: “Khi còn bé, đầu tôi khá là cứng rắn, đã từng đụng chết một con chim ưng muốn bắt giết tôi”.
Ngô Bình: “Thiết Đầu, có phải trên đảo Hỗn Mang này có rất nhiều sinh linh mạnh mẽ?”
Thiết Đầu: “Đương nhiên rồi, bởi vì đảo Hỗn Mang nằm trên biển Hỗn Mang, cho nên nó cũng rất gần với vũ trụ chính, tất cả sinh linh ở nơi này đều mạnh mẽ hơn bên ngoài rất nhiều”.
Ngô Bình: “Vậy mày có biết biển Hỗn Mang ra đời như thế nào không?”
Thiết Đầu: “Nghe nói, nó là khu vực được hình thành dưới tình huống vô số sinh linh mạnh mẽ đã tới gần vũ trụ chính. Nó không phải công lao của một vị cường giả, mà là kết quả sau cố gắng của vô số cường giả vũ trụ Chấn Đán từ xưa đến nay”.
Ngô Bình cảm thấy hứng thú với việc này, anh hỏi: “Mày biết những cường giả đó là ai không?”
Thiết Đầu: “Tôi biết không nhiều lắm, nhưng những cường giả này đều từng là tồn tại mạnh mẽ nhất Chấn Đán. Cho nên, nếu các hạ muốn thăm dò bí ẩn của vũ trụ chính, tốt nhất trở là thành cường giả chí tôn của vũ trụ Chấn Đán”.
Ngô Bình hít sâu một hơi: “Mày nói rất có lý, nếu như không phải người đứng đầu toàn vũ trụ, vậy có tư cách gì nghĩ tới vũ trụ chính?”
Sau đó anh lại nghĩ tới một chuyện: “Mày từng nghe nói đến trật tự tối cao chưa?”
Thiết Đầu: “Từng nghe thấy rồi, thật ra đó cũng chỉ là phản chiếu của trật tự vũ trụ chính, khá là gần với tình huống thực tế của vũ trụ chính”.
Nói đến đây, ánh mắt Thiết Đầu đột nhiên sáng lên: “Đúng rồi, đảo Hỗn Mang có một truyền thuyết. Ở rất lâu trước kia, từng có một sinh linh của vũ trụ chính tới biển Hỗn Mang, còn đi lên đảo Hỗn Mang”.
Đáy lòng Ngô Bình có chút cuồng loạn: “Sinh mệnh của vũ trụ chính sao? Mày từng gặp chưa?”
Thiết Đầu: “Đương nhiên tôi chưa gặp rồi, nhưng tôi nghĩ hẳn là hắn ta vẫn ở trên đảo, có điều đã chết tiêu rồi. Dù sao nơi này là nơi tiếp giáp giữa vũ trụ phụ và vũ trụ chính, với tư cách là sinh linh của vũ trụ chính, hắn ta khó mà sống sót ở nơi này”.