Ninh Chức Tuyết che miệng ngạc nhiên nói: “Chân dược!”
Ngô Bình gật đầu: “Hơn nữa ít nhất là chân dược cấp bốn”.
Chân dược có một đặc điểm, nó thường chỉ tồn tại trong thế giới duy độ cao, giống như Cửu Dương Cảnh không thể cung cấp môi trường khắc nghiệt để chân dược phát triển.
Trên đường đi tìm cây thuốc thứ hai, Ngô Bình quyết định nói ra sự thật về Trái tim thiên địa, anh nói: “Chức Tuyết, tôi rất xin lỗi. Lúc trước vì tôi ngưng tụ Bí Thái, Trái tim thiên địa bỗng xông vào trong Bí Thái rồi trở thành trái tim của Bí Anh mất rồi”.
Ninh Chức Tuyết không thất vọng hay tức giận như trong dự tính mà ngược lại rất vui mừng, nói: “Vậy sao?Nói vậy thì thể chất của công tử vô cùng lợi hại, đến cả bảo vật mạnh như Trái tim thiên địa cũng có thể hấp thụ, luyện hóa được, thật tốt quá”.
Ngô Bình: “Nhưng nếu vậy thì sư bá của cô sẽ không có được Trái tim thiên địa rồi”.
Ninh Chức Tuyết bình thản đáp: “Trải qua chuyện này, tôi cũng đã hiểu ra được, ai cũng có phúc của riêng mình. Thiết nghĩ sư bá cũng có cơ duyên của ông ấy, một đệ tử cỏn con, thấp cổ bé họng như tôi cũng không giúp được ông ấy chuyện gì”.
Ngô Bình cười haha: “Tôi còn tưởng cô là một cô gái ngốc cơ đấy, thì ra cô không ngốc mà còn rất thông minh nữa cơ”.
Ninh Chức Tuyết nheo mũi, nói: “Công tử, tôi không có ngốc đâu”.
Ngô Bình hỏi cô ta: “Chức Tuyết, tôi nhớ lần trước cô mặc đồ đạo cô, sao hôm nay lại đổi sang đồ này?”
Ninh Chức Tuyết: “Bộ đồ đạo cô đó chỉ mặc lúc bế quan thôi, lần trước tôi không kịp thay”.
Ngô Bình: “Lần này cô ra ngoài thì ở lại đây chơi ít ngày đi. Hai ngày nữa tôi sẽ phải đến cảnh giới Cửu Dương, hay là cô đi cùng tôi đi?”
Ninh Chức Tuyết nghe nói đến cảnh giới Cửu Dương thì cười, hỏi: “Cảnh giới Cửu Dương sao? Nghe nói ở đó có rất nhiều linh dược”.
Ngô Bình: “Ở đó còn có dược liệu luyện chế Tam Cửu Thủy Hỏa Đan, vừa hay giúp cô luyện được đan dược, đem về cho em gái cô uống”.
Ninh Chức Tuyết gật đầu: “Công tử, tôi nghe nói cảnh giới Cửu Dương rất nguy hiểm, phải chăng chúng ta cần phải chuẩn bị thật kỹ?”
Ngô Bình: “Không cần. Bây giờ tôi là đan sư tử đỉnh của Ngạo Thế Đan Tông, ít nhiều cũng có chút địa vị ở đó, những thế lực bình thường sẽ không đụng đến chúng ta đâu”.
Ninh Chức Tuyết vô cùng kinh ngạc: “Ngạo Thế Đan Tông. Trời ơi, không ngờ công tử lại là đệ tử của thế lực lớn như thế, còn là đan sư tử đỉnh nữa, lợi hại quá”.
Ngô Bình: “Chức Tuyết, cô không cần gọi tôi là công tử nữa đâu, nếu như cô không chê thì hãy gọi tôi là anh Ngô được rồi”.
Ninh Chức Tuyết vội gật đầu: “Ừm, anh Ngô”.
Họ nhanh chóng đến gần giếng trời ba ngàn mét, Ngô Bình đã nhìn thấy một đóa hoa nhỏ màu xanh lam trong đám đá trắng. Anh nhìn thấy đóa hoa nhỏ đó thì hai mắt sáng lên, anh nói: “Không ngờ lại bị mình bắt gặp”.
Thì ra bước tu luyện đầu tiên của Chí Tôn Thần Pháp cần luyện chế Đại Tráng Thần Đan, mà loại dược liệu này chính là dược liệu chính để bào chế ra Đại Tráng Thần Đan, tên là Lam Nguyên Thảo. Loại Lam Nguyên Thảo này hấp thụ sức mạnh của thiên địa cũng như sức mạnh ở vĩ độ cao, có dược lực đặc biệt, là thứ mà Đại Tráng Thần Đan cần nhất.
Ngô Bình vội bước qua, thu Lam Nguyên Thảo vào kho dược. Anh vừa mới cất kho dược vào thì nhìn thấy hai tu sĩ đang từ xa tiến lại, một trong hai người họ cầm một thứ có dạng la bàn trong tay, người còn lại thì cầm thanh kiếm dài. Hai người họ đều mặc đồ đạo, người râu bạc cầm la bàn có vẻ là một người trung niên, người cầm kiếm là một người trẻ tuổi.
Hai người họ đến cách đó mấy chục mét, tìm kiếm xung quanh nhưng không tìm thấy thứ họ cần tìm. Đạo nhân trung niên hướng mắt về phía Ngô Bình, hỏi: “Này đạo hữu, chỗ này từng có một cây dược liệu, có phải đã bị cậu nhổ đi rồi không?”