Nhất Kiếm Khai Sơn tạo ra một đường kiếm dũng mạnh có uy lực chẻ đôi núi.
Trong lúc tu luyện, Ngô Bình cảm thấy hơi khó nên nói: “Truy Điện, hình như đây là linh thuật cao cấp đấy”.
Truy Điện hỏi: “Khoảng cấp mấy?”
Ngô Bình: “Ta nhớ ngươi từng bảo cấp cao nhất của linh thuật là 99 đúng không?”
Truy Điện: “Chỉ nhân vật cấp Ngũ Đế mới đạt đến cấp 99 này, với tu vi hiện giờ thì cậu không làm được đâu”.
Ngô Bình: “Nói chung ta cảm thấy cấp bậc của linh thuật này rất cao, kệ đi, cứ tu luyện cái đã”.
Anh dốc toàn lực tu luyện, loáng cái trời đã tối. Khi trời vừa sáng, cuối cùng Ngô Bình cũng đã luyện thành linh thuật này. Sau đó, đã có một thanh kiếm lớn xuất hiện trong linh hải của anh, nó có uy lực rất lớn.
Hôm nay có buổi kiểm tra nên Truy Điện nói: “Này, hôm qua cậu có biểu hiện rất tốt, hi vọng hôm nay bùng nổ hơn nhé. Hôm nay sẽ có hai vòng kiểm tra là kiểm tra căn cốt và ý chí. Căn cốt quyết định một người có thể đi được bao xa, còn lực ý chí thì quyết định một người có thể dành được thành tựu lớn hay không. Trong hai cái này, thiếu cái nào cũng không được”.
Ngô Bình: “Căn cốt của tôi thì chắc là tốt thôi”.
Truy Điện: “Kiểm tra căn cốt sẽ dùng tới một sức mạnh thần bí, căn cốt càng tốt thì sức mạnh thu được càng nhiều, lợi ích nhận được càng cao. Đến đệ tử của Ngũ Đế Môn cũng chỉ có cơ hội một lần trong đời”.
Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Một lần thôi ư?”
Truy Điện: “Đúng thế, kiểm tra căn cốt có ba tầng sức mạnh gồm màu lam, màu đỏ và màu tím. Thường thì hấp thu được sức mạnh màu lam đã là khá lắm rồi. Đương nhiên hấp thu được bao nhiêu phải dựa vào bản lĩnh của mình”.
“Sức mạnh cao hơn là màu đỏ, nó chỉ xuất hiện khi gặp người có tư chất cực tốt. Trong lịch sử của Ngũ Đế Môn, chỉ có bảy người hấp thu được sức mạnh màu này. Màu tím cuối cùng là hiếm nhất, chỉ ai hấp thu được sức mạnh màu đỏ và được trưởng lão giới thiệu thì mới hấp thu được nó. Nhưng sức mạnh này rất nguy hiểm, nếu căn cốt không đạt đến một trình độ nhất định mà hấp thu vào thì đi đời nhà ma ngay. Trong lịch sử đã có quá nhiều người chết, hơn nữa sức mạnh này lại có hạn và quá quý nên Ngũ Đế Môn đã nhiều năm không mở nó”.
Ngô Bình: “Thế lực ý chí thì sao?”
Truy Điện: “Kiểm tra lực ý chí khó hơn căn cốt. Trong lịch sử, ý chí mạnh nhất đương nhiên là ý chí Ngũ Đế, nhưng chẳng ai đạt được cấp này. Dù gì thì ý chí Ngũ Đế cũng quá mạnh, tu sĩ bình thường không thể chịu được”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừm, để ta thử”.
Anh quay lại Ngũ Đế Môn, Ngô Bình vừa đến đã thấy người mặc áo tím hôm qua đang đứng ở cổng. Người này nhìn thấy anh thì vội lên đón rồi chắp tay nói: “Tại hạ Lục Nguyên Uy tham kiến công tử”.
Ngô Bình hỏi: “Anh tìm tôi có việc gì?”
Lục Nguyên Uy: “Hôm qua, tại hạ đã đắc tội với công tử nên nay đến xin lỗi ạ”.
Ngô Bình: “Không sao, nếu anh không phóng kiếm ý mạnh nhất ra thì tôi đâu luyện hoá được nó”.
Lục Nguyên Uy sững người: “Sao ạ? Công tử đã luyện hoá kiếm ý của Kiếm Đế rồi ư?”
Ngô Bình: “Sao, đó là kiếm ý của Kiếm Đế ư? Giờ tôi mới biết, tôi đã luyện hoá rồi, ngoài ra còn nhận được truyền thừa trong đó nữa”.
Lục Nguyên Uy kích động đến mức run lên: “Tư chất của công tử đúng là hiếm có”.
Ngô Bình: “Còn hai vòng thi nữa, tôi đã nghe qua rồi là kiểm tra căn cốt và lực ý chí đúng không?”