Ngô Bình giơ tay phải lên, một luồng sức mạnh vô hình lao đến. Tu vi của ông ấy không hề yếu là cường giả luyện khí hậu kỳ, nhưng lại không thể áp chế được sức mạnh này nên chỉ đành ngoan ngoãn đứng dậy.
Lư Nguyên Cương vô cùng ngạc nhiên, cảm thấy càng bội phục Ngô Bình hơn, nói: “Cậu không chỉ cứu bố tôi mà còn cứu cả nhà họ Lư. Sau này cậu là khách quý nhất của nhà họ Lư”.
Ngô Bình: “Lư soái không cần khách sáo như thế, tôi có vài việc muốn hỏi ông Lư”.
Ông Lư nói: “Cậu có thắc mắc gì cứ hỏi, tôi biết gì đều sẽ nói”.
Ngô Bình nhìn ông ta: “Trước đó tôi lấy dược khí từ trong người ông Lư ra, trong đó ba luồng dược khí vô cùng siêu phàm, ít nhất là thành phần mà linh dược cấp tám mới có thể có, tôi muốn hỏi ông Lư có phải dạo gần đây ông đã dùng linh dược đặc biệt nào không?”
Ông Lư trầm tư suy nghĩ một hồi rồi nói: “Tôi từng uống không ít linh dược, nhưng có ấn tượng nhất vẫn là một loại hạt sen, tôi đã uống nó vào một năm trước”.
Lư soái cũng nhớ ra chuyện này bèn nói: “Đúng thế, một năm trước nhà họ Hà ở Giang Nam đến xin tôi giúp đỡ, còn tặng một lọ hạt sen, nói là Cửu Chuyển Tiên Liên, sau khi sử dụng thì có thể sống đến ba trăm tuổi. Lúc đó sau khi uống một viên hạt sen, bố tôi cảm thấy vô cùng khỏe, bỗng chốc trẻ lại mười mấy tuổi. Nhưng không lâu sau, sức khỏe của bố tôi trở nên không ổn, dĩ nhiên ông ta không dám dùng nữa”.
Ngô Bình: “Mọi người vẫn còn giữ hạt sen đó không?”
Ông Lư: “Có tất cả chín hạt sen, tôi đã uống một viên, còn lại tám”.
Ông ta lập tức gọi quản gia đến nói: “Ông Phương, ông đi lấy hạt sen đến đây”.
Ông Phương này rất được ông Lữ tin tưởng, có thể biết được nơi cất giữ món bảo vật hạt sen này. Ông ta gật đầu rồi nhanh chân đi ra ngoài, chưa đầy năm phút sau ông ta cầm chiếc bình ngọc quay lại, đưa cho Ngô Bình.
Ngô Bình mở lọ thuốc rồi đổ một hạt sen ra. Hạt sen vừa lăn vào trong tay, anh lập tức cảm nhận được một sức mạnh sinh mệnh cực mạnh, sức mạnh này vượt xa sức mạnh sinh mệnh của anh. Anh ngạc nhiên hỏi: “Ông Lư, lúc đó ông uống trọn hẳn một viên này sao?”
Ông Lư lắc đầu: “Không, lúc đó tôi lấy tim sen ra, vì nó rất đắng, thậm chí có thể ngửi được vị đắng của nó”.
Ngô Bình thở phào, sau đó lắc cái bình lấy một cái tim sen nhỏ ra. Anh nhìn tim sen nho nhỏ, phát hiện sức mạnh sinh mệnh ẩn chứa trong hạt sen đều tập trung trong tim sen.
Ngô Bình có thể đoán được tim sen này thấp nhất là linh dược cấp chín, chỉ là anh vẫn không rõ dược tính của nó, cần phải tự mình thử.
Anh bỏ vào lại trong bình rồi nói: “Ông Lư, vấn đề của ông là do hạt sen này. Dược tính của hạt sen này khá đặc biệt, dĩ nhiên cơ thể người phàm như ông không thể chịu được”.
Ông Lư tức giận nói: “Nói như thế tức là nhà họ Hà cố ý hại tôi?”
Ngô Bình: “Không thể đoán chắc được, dù sao hạt sen này quả thật là linh dược rất tốt”.
Ông Lư gật đầu: “Ừ, ít nhất tôi đã biết nguyên nhân bị bệnh của mình”.
Ông ta nhìn bình ngọc rồi nói: “Mặc dù thuốc này rất tốt nhưng chúng tôi vô phúc hưởng. Y thuật của cậu rất tốt, vậy thì tặng hạt sen cho cậu”.
Điều này đã trúng tâm ý của Ngô Bình, anh cười nói: “Vậy thì cảm ơn ông Lư, nó thật sự có tác dụng với tôi”.
Nói rồi anh lấy một cái bình ngọc nhỏ ra, bên trong chứa năm viên Tôi Linh Đan mà anh luyện chế, nói: “Trong này có năm viên linh đan, nếu người phàm sử dụng nó thì có thể thay da đổi cốt, tuổi thọ kéo dài hơn ba trăm, hơn nữa không sinh bệnh”.
Ông Lư mừng rỡ: “Tốt quá! Tôi không có gì để đáp lại linh đan quý giá như vậy”.