Nhưng Ngô Bình vừa bước chân xuống nước, một con rắn nước màu đen đã bơi đến, thân dài hơn ba mươi mét, cái đầu rắn khổng lồ tiến lại gần Ngô Bình.
Ngô Bình nổi giận: “Nếu ngươi đã tìm đường chết thì đừng trách ta!”
Anh nhấc chân đạp lên mặt nước. “Ầm”, một lực xung kích khủng khiếp đã lan rộng trong nước. Con rắn khổng lồ vừa đến gần đã bị luồng lực này đánh ngất.
Ngô Bình tiến đến, đá vỡ đầu rắn nước. Tiếng động lớn như vậy đã làm kinh động con vượn nước kia. Hai cánh tay của nó vung ra, nhanh chóng lao về phía Ngô Bình.
Anh lặn xuống nước và đấm nó. Sau cú đấm này, mặt nước nổ tung, tạo thành một cột nước khổng lồ. Cùng lúc ấy, một luồng lực rất mạnh đã dẫn truyền trong nước và đánh vào vượn nước.
Con vượn nước khổng lồ bị đánh đến mức phải vội vàng lui đi. Ngô Bình là người không dễ chọc vào, lập tức vung ra sáu cú đấm, cú nào cũng đấm hết lực, đánh vào con vượn nước qua sự dẫn truyền của nước.
Sau bảy cú đấm, thất khiếu của vượn nước đều chảy máu. Là Võ Quân, khả năng kiểm soát sức mạnh của Ngô Bình vượt xa nó, dù chỉ có sức mạnh bằng một phần mười của nó thì vẫn có thể đánh chết nó một cách dễ dàng!
Ngô Bình lại vung ra cú đấm thứ tám. Vượn nước đột nhiên gầm lên điên cuồng, bỏ chạy về hướng ngược lại.
Thấy nó bỏ đi, Ngô Bình cũng không đuổi theo. Anh đi đến trước đoá sen kia, lẩm bẩm: “Thái Âm Tiên Liên, tiếc là vẫn chưa trưởng thành”.
An Tự Tại hỏi: “Anh Ngô, chúng tôi có thể xuống nước không?”
Ngô Bình nói: “Đến đây đi”.
Anh ấy và Trình Lý bèn đi đến gần đoá sen, tò mò hỏi: “Anh Ngô, đây là hoa gì vậy?”
Ngô Bình đáp: “Thái Âm Tiên Liên, nhưng chưa trưởng thành. Sau khi trưởng thành, nó có thể kết ra Thái Âm Tử, là đồ tốt”.
Dứt lời, anh không để ý đến đoá hoa sen nữa, rồi đi lên bờ bên kia. Trên bờ là đất cát mềm. Chân anh vừa đáp xuống bờ, đã có vô số con trùng màu trắng trông như những sợi mỏng chui lên từ mặt đất, muốn chui vào thịt lòng bàn chân của Ngô Bình,
Lập tức có một lớp vảy tiên xuất hiện trên bề mặt Ngô Bình. Dù những con trùng như sợi mảnh này có chui vào bằng cách nào thì cũng không phá vỡ được sự bảo vệ của vảy tiên.
“Cẩn thận, có trùng!”, anh nhắc nhở hai người đi sau.
An Tự Tại và Trình Lý cả kinh, không dám bước ra khỏi nước. Ngô Bình nhấc chân lên rồi giậm mạnh xuống đất. Một luồng lực xung kích khủng khiếp đã lan r với trung tâm là chân anh. Mặt đất lún xuống nửa mét, y như động đất vậy.
Sự rung chuyển này làm nổ tung đám trùng dưới đất, không con nào sống sót.
Thấy không còn nguy hiểm, anh mới nói: “Bước lên đi”.
Lúc này An Tự Tại và Trình Lý mới lên bờ. Họ nhìn thật kỹ, thấy trùng bị nổ chết ở khắp nơi trên mặt đất, nhưng có nhiều trùng chết trong đất hơn.
An Tự Tại ngỡ ngàng nói: “Lực chân anh Ngô mạnh quá, đã khiến bọn trùng chết toàn bộ”.
Trình Lý hỏi: “Anh Ngô à, đây là trùng gì vậy?”
Ngô Bình đáp: “Thi trùng. Nếu nó chui vào cơ thể con người thì sẽ khống chế đại não, biến người đó thành cương thi”.
Da đầu Trình Lý tê rần: “Không ngờ lại là thi trùng! Sao ở đây lại có thi trùng cơ chứ?”
Ngô Bình nói: “Gần đây chắc chắn có cương thi”.