Phong Kính Văn: “Tuy cậu biệt rồi, nhưng muốn tìm được điểm cân bằng ấy thì vẫn cực khó. Tôi cũng ăn may mới tìm được thôi, có rất nhiều thiên tài thông minh và giỏi hơn tôi nhưng cũng phải ở lại đó mãi mãi”.
Nói đến đây, Phong Kính Văn chợt khựng lại.
Hai người hàn huyên thêm một lát thì Ngô Bình đã có thêm hiểu biết về Đại Thánh kiếp, anh nói: “Ông Kính Văn, thật ra tôi đến để nhờ ông thả một người”.
Phong Kính Văn cười nói: “Tiểu tử Kim Bằng chứ gì?”
Ngô Bình gật đầu: “Anh ta là đại đệ tử của sư tổ Quảng Thành, nhưng các nhân vật lớn các ông đều giữ thể diện nên mới bắt tôi phải ra mặt”.
Phong Kính Văn: “Ừm, sau khi nhốt cậu ta mấy ngày thì đệ tử của tôi cũng nguôi giận rồi, tôi sẽ thả cậu ta ra”.
Ngô Bình chắp tay: “Cảm ơn”.
Phong Kính Văn: “Tiểu tử này có thực lực rất mạnh, tôi nghĩ sau này cậu ta sẽ có thành tựu tên Quảng Thành”.
Ngô Bình: “Hả? Anh ta có thiên bẩm vậy ư?”
Phong Kính Văn: “Huyền Bình, cậu tự đi thả cậu ta ra đi, như thế cậu ta sẽ mang ơn cậu”.
Ngô Bình gật đầu: “Được”.
Ngô Bình ngồi uống trà và trò chuyện với Phong Kính Văn thêm một lúc thì đến một dòng suối nhỏ dưới núi, hạ lưu của dòng suối này chính là khe Tam Giới.
Anh vừa đến, cấm chế ở đó đã biến mất, một con đại bàng ở dưới nước bay lên rồi hoá thành hình người, sau đó đáp xuống trước mặt Ngô Bình.
Anh ta quan sát anh rồi hỏi: “Là các hạ cứu tôi à?”
Ngô Bình: “Anh là Kim Bằng hả? Sư tổ Quảng Thành nhờ tôi đến cứu anh, đi thôi”.
Nghe thấy thế, Kim Bằng vội quỳ xuống rồi cung kính nói: “Cảm ơn tiên sinh”.
Ngô Bình: “Đứng dậy đi!”, anh vừa nói dứt câu thì không gian chợt méo mó, hai người nhanh chóng quay về đại diện của tiên cung Quảng Thành.
Tu vi của Kim Bằng đã đến cấp Đạo Tôn nên anh ta có thể cảm nhận được sức mạnh của Ngô Bình hơn hẳn mình, vì thế càng thêm khâm phục anh.
“Sư tôn!”
Sau khi đi vào đại điện, Kim Bằng quỳ xuống.
Sư tổ Quảng Thành: “Quả nhiên Lý Đại Thánh đã được Chuẩn Đề nể mặt, Quảng Thành xin cảm ơn”.
Ngô Bình đáp lễ: “Quá khen, sau này phiền hai vị để mắt đến vợ tôi là Thanh Nghiên”.
Nghe thấy thế, Kim Bằng đập vào ngực mình rồi nói: “Xin tiên sinh yên tâm, sau này ai dám bắt nạt sư muội, tôi sẽ nghiêm trị”.
Anh ta vừa nói dứt câu thì Thập sư huynh hớt hải chạy vào báo: “Sư tôn, không hay rồi, Cửu sư tỷ đã dẫn Thanh Nghiên sư muội đến Hận Thiên Cốc”.
Sư tổ Quảng Tuệ thở dài nói: “Lam Phượng Âm biết rõ Thanh Nghiên là đệ tử quan môn mà vẫn dám làm như vậy, đúng là quá ngông cuồng!”
Kim Bằng: “Sư tôn, để đệ tử đi đưa tiểu sư muội về ạ!”