Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy, cô có thể chất thuần hàn, thể chất này rất kỵ phái mạnh”.
Nhậm San San vội hỏi: “Phải chữa thế nào?”
Ngô Bình nhìn cô ấy rồi nói: “Thật ra rất đơn giản, cô hãy trao lần đầu của mình cho người đàn ông mà cô thích, thể chất ấy tự khắc biến mất thôi”.
Nhậm San San nghệt mặt ra, Đường Tử Di ngồi cạnh đó cũng thoáng ngạc nhiên, kiểu chữa bệnh gì vậy?
Nhậm San San đỏ mặt hỏi: “Không còn cách nào khác ạ?”
Ngô Bình: “Không, chỉ có cách ấy thôi”.
Nhậm San San cau mày: “Nhưng tôi rất ghét đàn ông nên không thể tiếp xúc được”.
“Chuyện này đơn giản, cô hãy tìm người nào mà mình ưng ý rồi dẫn anh ta tới gặp tôi. Tôi sẽ có cách cho cô tạm thời không ghét anh ta nữa”, Ngô Bình cười nói: “Cô có số của tôi rồi nhỉ, cứ tìm người đi rồi gọi cho tôi”.
Nói rồi, anh đứng dậy rời đi, để một mình Nhậm San San đờ đẫn ở lại.
Rời khỏi toà nhà, Đường Minh Huy nhìn đồng hồ rồi nói: “Ngô Bình, chúng ta đi gặp một nhà sưu tầm đi”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Ai thế ạ?”
Đường Minh Huy: “Người Mỹ gốc Viêm Long, mẹ người này là chủ của tập đoàn lớn nhất nước Mỹ, còn cậu ta chuyên mảng kinh doanh các tác phẩm nghệ thuật”.
Ngô Bình: “Ra là người Mỹ, lần này ông ta tới mua vật sưu tầm ạ?”
Đường Minh Huy: “Chính xác hơn là chúng ta phải trao đổi ít đồ sưu tầm. Cháu cũng biết đấy, đồ sưu tầm của nhà chú cũng có đồ bị lặp, ví dụ như bức hoa cỏ của Đường Bá Hổ ấy. Lần này, chúng ta sẽ đổi những thứ bị trùng lấy thứ mà mình chưa có, bên kia cũng vậy”.
Lần này, Đường Minh Huy chỉ dẫn Đường Tử Di và Ngô Bình đi, còn những người khác thì đi về.
Nửa tiếng sau, chiếc xe đã tiến vào một nhà hàng của Vân Kinh.
Nhà hàng này cũng đã khá lâu đời, dù bên ngoài trông không quá bắt mắt, nhưng lại là một trong những nơi mà người Vân Kinh chọn để tiếp đãi khách quý.
Cả nhà hàng đã được Đường Minh Huy bao trọn, ông ấy còn xếp người đứng chờ ngoài cửa.
Chiếc xư vừa dừng lại, quản gia đã đi tới mở cửa rồi nói: “Ông chủ, đã sắp xếp xong hết rồi ạ. Ông Lạc Trần Duyên và người của ông ấy khoảng nửa tiếng nữa sẽ tới”.
Đường Minh Huy gật đầu: “Ừm!”
Ba người đi vào tầng một, các phòng ở đây đã được dọn sạch, tranh chữ thì treo trên tường, còn bình gốm, các đồ đồng thì bày trên bàn.
Đường Minh Huy cười nói: “Ngô Bình, đây là đồ mà chú định đổi, toàn chọn theo yêu cầu của bên kia đấy”.
Ngô Bình nhìn quanh một vòng, các món đồ cổ này có hơi thở khác nhau, chứng tỏ chúng xuất hiện vào các thời đại khác nhau.
Đột nhiên anh chợt dừng bước rồi nhìn vào một bức tranh. Đây là một bức tranh không quá tinh xảo, chỉ có một ngọn núi cao chọc trời, trên đỉnh núi là mặt trời sáng chói.