“Cô yên tâm, có tôi đây rồi”, Ngô Bình an ủi: “Tôi cũng đang chuẩn bị luyện chưởng pháp ấy, không ngờ lại gặp luôn rồi”.
Chu Thanh Nghiên: “Anh Ngô, người đánh ông tôi bị thương là cao thủ cảnh giới Khí à?”
“Chắc chắn phải vậy”, Ngô Bình nói: “Nếu không có chân khí thì không thể thi triển Thiết Sa Chưởng được, nếu cố luyện thì chỉ ba ngày là nát tay ngay”.
Để không làm lỡ việc, Ngô Bình phóng xe như bay, tốc độ luôn ở mức 100 km/h, anh vượt hết tất cả các xe khác. Nhờ có khả năng cảm nhận hơn người nên anh mới duy trì được tốc dộ cao này.
Kết quả là Ngô Bình chỉ mất một tiếng rưỡi là đã hoàn thành quãng đường phải mất đến hai giờ, chiếc xe rẽ vào một con hẻm rồi dừng trước một ngôi nhà bình thường.
Cửa đang mở nên hai người đi vào luôn, có hai người đàn ông ra đón, một người trong số đó rất có khí thế, vội vàng bắt tay Ngô Bình: “Cậu Ngô, tôi là Chu Truyền Võ, còn đây là em trai tôi, Chu Truyền”.
Ngô Bình gật đầu rồi hỏi: “Người bệnh đâu?”
“Ở trong nhà”, hai người nhanh chóng dẫn Ngô Bình vào trong. Lúc này, Chu Viễn Sơn đang nằm trên chiếc sofa ở giữa phòng, mắt ông ấy trợn trừng, mặt thì tái mét, trông rất yếu ớt.
Trông thấy Ngô Bình đến, ông ấy cố mỉm cười nói: “Tôi không định phiền đến cậu đâu, không ngờ cậu đã đến rồi”.
Ngô Bình ra hiệu cho ông ấy im lặng, sau đó giơ tay cởi áo của ông ấy ra thì thấy có một dấu tay màu đen in hằn dưới ngực, hiện giờ đang được đắp thuốc theo lời Ngô Bình dặn.
Ngô Bình bắt mạch cho Chu Viễn Sơn rồi dùng khả năng nhìn xuyên thấu vào vết thương. Anh phát hiện cơ bao quanh tim của Chu Viễn Sơn đã bị đứt khá nhiều, nếu không nhờ anh truyền chân khí vào và tác dụng của thuốc đắp thì ông ấy đã mất mạng rồi.
Chu Truyền Võ sốt sắng hỏi: “Cậu Ngô, có chữa được không?”
Ngô Bình gật đầu: “Dù hơi khó, nhưng vẫn chữa được, nhưng sẽ mất nhiều thời gian đấy”.
Anh lấy kim châm cứu ra rồi châm quanh vị trí tim của Chu Viễn Sơn. Chẳng mấy chốc, tim của ông ấy đã đập chậm lại, mấy chục nhịp một phút.
Sau đó, anh lại kê một thang thuốc rồi bảo Chu Truyền nhanh chóng đi mua. Còn anh gọi Chu Truyền Võ vào phòng rồi nói: “Cơ tim bị đứt, vết thương rất nặng, tôi sẽ cố cứu chữa hết sức, nhưng người bệnh có qua khỏi được hay không thì còn phải chờ vận may nữa”.
Chu Truyền Võ thở dài: “Nhờ cậu Ngô cố hết sức!”, nói rồi, ông ấy cúi gập người xuống.
Ngô Bình hỏi: “Đã biết là ai ra tay chưa?”
Chu Truyền Võ cười khổ: “Nếu cậu Ngô đã hỏi thì tôi cũng không giấu nữa”.
Thì ra ngày xưa, Chu Viễn Sơn rất thích học võ nên bái sư học nghệ khắp nơi. Chưa đến 30 tuổi, ông ấy đã trở thành quyền sư nổi tiếng gần xa, cũng có rất nhiều người xin học.
Một hôm, có người tên là Kiều Vân Lương đến xin tỉ thí. Khi đó, Chu Viễn Sơn còn trẻ nên rất khoẻ, kết quả đã đánh người kia bị thương nặng nhờ lực ngầm. Kiều Vân Lương ấy về nhà được ba hôm thì mất, con trai Kiều Vân Lương là Kiều Ba khi ấy mới có mười mấy tuổi.
Kiều Ba ôm thù hận, thề với trời sẽ trả thù nên đã lên núi bái một cao thủ làm thầy và học Thiết Sa Chưởng. Ông ta rất có năng khiếu với chưởng pháp này nên chỉ mất năm năm là học xong, sau đó đã xuống núi đi tìm Chu Viễn Sơn báo thù.
Biết tin trước nên Chu Viễn Sơn đã dẫn cả nhà mình bỏ quê đi nơi khác rồi thay cả họ lẫn tên, bôn ba khắp nơi. Nhiều năm qua, nhà họ luôn phải sống lẩn tránh. Trong khi đó thì Kiều Ba ngày càng nổi tiếng, mới hơn ba mươi mà đã trở thành cao thủ cảnh giới Khí và thu nhận rất nhiều đệ tử, đồng thời còn đi nghe ngóng khắp nơi về Chu Viễn Sơn.
Nhà họ Chu làm gì cũng rất kín kẽ, nhưng vẫn bị ông ta tìm được. Lần trước có sát thủ đến nhà, cũng là Kiều Ba muốn thăm dò thực lực của Chu Viễn Sơn.