Sau khi Hạ Ninh đi, một bác sĩ để ria mép hỏi: “Anh biết chủ nhiệm Hạ?”
Ngô Bình: “Ừm”.
Anh ta cười nói: “Tôi tên là Hồ Duyệt, tới từ học viện trực thuộc học viện y Giang Bắc, anh thì sao?”
Học viện y Giang Bắc là học viện y tốt trong khu Giang Nam, chất lượng dạy học khá tốt, học viện trực thuộc cũng có thực lực nhất định.
Ngô Bình: “Tôi là Ngô Bình, tiến sĩ của Hoa Thanh”.
Hồ Duyệt giật nảy mình: “Anh là tiến sĩ Hoa Thanh, vậy mà lại chạy tới nơi này, vì sao không ở lại Thiên Kinh?”
Dưới tình huống bình thường, nghiên cứu sinh đều có thể lấy được chứng chỉ đào tạo. Mà tốt nghiệp tiến sĩ giống như Ngô Bình, có thể thoải mái tìm được công việc trong bệnh viện cao cấp ở Thiên Kinh.
Ngô bình nói: “Nhà tôi cách nơi này khá gần, cho nên tới đây làm việc”.
Nói xong, anh thoáng nhìn thủ tục nhận chức của mình, nói: “Trước mắt tôi đến đây với danh nghĩa bác sĩ bồi dưỡng, giống các anh”.
Trong bốn người có một bác sĩ nữ, khuôn mặt tròn, có tàn nhang nhàn nhạt, nhìn rất trẻ trung hoạt bát, cô ta nói: “Bác sĩ Ngô, tiến sĩ Hoa Thanh rất khó thi được, anh thật lợi hại”.
Ngô Bình cười nói: “Cũng không khó lắm”.
Hồ Duyệt: “Bác sĩ Ngô, anh học đại học trường nào?”
Ngô Bình: “Tôi là học liên thông đại học tiến sĩ trong cùng một trường”.
Hồ Duyệt khiếp sợ: “Lợi hại! Hình như học liên thông là tám năm nhỉ? Hơn nữa điểm chuẩn rất cao”.
Bác sĩ nữ này cũng lập tức lộ vẻ sùng bái: “Học thần, về sau mong anh chỉ bảo chúng tôi nhiều hơn”.
Ngô Bình: “Không dám, mọi người học hỏi lẫn nhau”.
Khi đang nói chuyện, lại thấy bác sĩ Triệu và bác sĩ Mã kia đi tới, bác sĩ Triệu liếc mắt nhìn, sau đó nói với Ngô Bình: “Người bị thương ở chân kia cần phẫu thuật, cậu có dám mổ chính hay không?”
Trên thực tế, Ngô Bình đã có đầy đủ giấy chứng nhận, có tư cách phẫu thuật. Không thể nghi ngờ, bác sĩ Triệu này muốn gây khó dễ cho Ngô Bình, anh ta biết rõ độ khó của phẫu thuật, xác xuất thành công rất thấp. Nếu Ngô Bình không dám nhận, chứng tỏ lúc trước anh chỉ đang nói bậy nói bạ, nếu như anh dám nhận, vậy rất có thể sẽ bị người nhà bệnh nhân kiện ra tòa.
Ngô Bình nói: “Có gì không dám, đi thôi!”
Bác sĩ Triệu thoáng nhìn bốn bác sĩ bồi dưỡng, cười nói: “Các anh cũng đi cùng mở mang tầm mắt, xem trình độ của tiến sĩ y học Hoa Thanh thế nào”.
Cứ như vậy, nhóm người đi đến phòng phẫu thuật.
Sau khi Ngô Bình khử trùng, một y tá giúp anh mặc trang phục phẫu thuật, đeo găng tay vô khuẩn.
Trước bàn phẫu thuật, bệnh nhân đã được gây tê nửa người.
Ngô Bình thoáng nhìn, trong khay phẫu thuật đặt các loại dao phẫu thuật, kéo phẫu