Đệ tử ở Thái Nhất Giáo được phân thành các bậc như bất nhập sách, đệ tử cấp này thường làm tạp dịch. Cấp cao hơn chút thì là bạch sách, tiếp đến là đệ tử hồng sách, đến cấp này thì sẽ được làm đệ tử chính thức. Trên hồng sách là đệ tử hoàng sách, cấp này ngang với đệ tử chân truyền. Trên nữa là ngọc sách và bảo sách.
Đệ tử ngọc sách thường đều là thiên tài và sẽ được Thái Nhất Giáo dốc toàn lực bồi dưỡng. Còn đệ tử bảo sách thì được coi như bảo bối của môn phái, là đệ tử cấp thiên kiêu và có địa vị ngang đệ tử nòng cốt.
Người phụ trách tuyên bố xong thì tu sĩ ở trong cửa đi ra ngoài, người này cười ha hả đắc ý, với thành tích này thì chẳng mấy nữa người này sẽ trở thành đệ tử hồng sách chính thức.
Người đó đi rồi, tiên môn trở lại màu trắng, sương mù cũng thế.
Sau đó, người thứ hai bước vào, cánh cửa chuyển sang màu xám, người phụ trách lắc đầu: “Bất nhập lưu, ra ngoài đi”.
Quá trình kiểm tra rất nhanh, loáng cái đã đến Lư Tiểu Tinh. Cô ấy đi vào xong thì cánh cửa chuyển sang màu vàng, một phù văn xuất hiện.
Thấy thế, người phụ trách nói: “Tư chất cấp ba, đệ tử hoàng sách”.
Lư Tiểu Tinh bước ra thì Trương Quân gật đầu nói: “Chúc mừng!”
Lư Tiểu Tinh: “Trương công tử, cậu siêu hơn tôi nên chắc chắn sẽ là đệ tử ngọc sách”.
Đến lượt tu sĩ đen gầy bước vào, nhưng cánh cửa không thay đổi màu sắc, người phụ trách nói: “Cấp năm, đệ tử bạch sách”.
Tên này vẫn rất vui, đi ra còn đắc ý nói: “Biết ngay sẽ thành công mà”.
Lư Tiểu Tinh cười chế nhạo hắn: “Bạch sách thôi mà cũng vui thế à?”
Hắn hừ nói: “Tuy chỉ là bạch sách, nhưng gia tộc của tôi sẽ dốc hết sức ủng hộ tôi, chỉ cần đủ tài nguyên là tôi sẽ thành đệ tử hoàng sách”.
Lư Tiểu Tinh: “Nhưng tôi được là đệ tử chính thức rồi đấy”.
Tên đó nghe xong thì đen mặt rồi hừ một tiếng, rõ ràng hắn không định lấy lòng người phụ nữ không thuộc về mình.
Sau đó đến Trương Quân, cậu bước nhanh vào trong, tiên môn phát ra chín bảo quang.
Người phụ trách đang chán nản thì chợt lên tinh thần ngay rồi nói: “Siêu cấp!”
Tất cả mọi người ngẩn ra.
Trương Quân bước ra ngoài, bảo quang cũng biến mất.
Người phụ trách hỏi anh: “Cậu tên là Trương Quân à?”
Trương Quân: “Vâng”.
Người phụ trách gật đầu: “Cậu chờ đấy nhé, đừng đi đâu, tôi đi rồi về ngay”.
Dứt lời, người phụ trách đã hớt hải chạy đi trong sự ngơ ngác của mọi người.
Lư Tiểu Tinh sáng mắt lên nói: “Oa, cậu siêu thế, siêu cấp luôn kìa, bao năm mới có một người đấy”.
Người phụ trách lúc trước đã đi tới rồi nói: “Quả nhiên cậu không làm tôi thất vọng”.
Trương Quân hỏi: “Xin hỏi với cấp này thì tôi được tu hành ở đâu?”
Người kia: “Tôi sẽ xin giáo chủ để đích thân người sắp xếp cho cậu, dẫu sao cũng hơn ba nghìn năm rồi đệ tử siêu cấp mới xuất hiện”.