Thái Chân lão tổ: “Truyền thừa của động Thái Chân không phải là thứ người nào cũng có thể lĩnh hội được. Năm đó ta vất vả ba tháng cũng chỉ lĩnh hội được mười, hai mươi phần trăm thôi”.
Ngô Bình khá ngạc nhiên: “Chỉ lĩnh hội được mười, hai mươi phần trăm?”
Thái Chân lão tổ: “Truyền thừa của Đại Đế Thái Chân không chỉ có đạo chính thống mà còn có bảo vật ông ấy tích lũy khi còn sống. Huyền Bình, con có thể lĩnh hội được”.
Ngô Bình: “Trong các lão tổ đời trước có người nào lấy được bảo vật đó không?”
Thái Chân lão tổ: “Tất nhiên ta cũng lấy được một tí nhưng đều không được xem là bảo bối gì. Muốn lấy được bảo bối thật thì cần phải lĩnh hội được nhiều đạo chính thống hơn”.
Ngô Bình: “Sư tôn, đạo chính thống của Đại Đế Thái Chân là gì, công pháp sao?”
Thái Chân lão tổ lắc đầu: “Tất nhiên không chỉ có công pháp mà còn có sức mạnh vô thượng của ông ấy. Chỉ người nào có duyên mới có thể hấp thụ luyện hóa sức mạnh này”.
Ngô Bình suy nghĩ một chốc rồi nói: “Sư tôn, nếu con lấy được bảo bối trong đó thì tất cả đều thuộc về con sao?”
Thái Chân lão tổ cười nói: “Tất nhiên những thứ này thuộc về Thái Chân Môn. Nhưng ngày nào con còn ở Thái Chân Môn thì quyền sử dụng những vật phẩm này thuộc về còn. Đương nhiên nếu Thái Chân Môn cần, còn cũng không thể không đưa lại”.
Ngô Bình mỉm cười: “Có quyền sử dụng cũng được rồi, nhưng sư tôn ơi, con nghĩ trước tiên nên giải quyết chuyện bên ngoài đã. Sau khi về rồi đến Thái Chân Môn lĩnh hội”.
Thái Chân lão tổ gật đầu: “Cũng được. Vào động Thái Chân là một nhiệm vụ của Thái Chân Môn, chỉ cần con hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ được thưởng lớn, hơn nữa mức độ hoàn thành càng cao thì phần thưởng sẽ càng nhiều”.
Ngô Bình hứng thú nói: “Sư tôn, phần thưởng gì thế?”
Thái Chân lão tổ: “Động Thái Chân có chín tầng không gian, năm đó sư tôn miến phí đi vào tầng thứ hai. Nếu có thể vào không gian tầng thứ ba rồi lấy bất kỳ bảo vật nào ra thì có thể nhận được phần thưởng có giá trị hai tỷ tiền Linh. Nếu đem được hai món bảo vật ra thì phần thưởng sẽ là ba tỷ”.
Nghe nói phần thưởng là hai ba tỷ, mắt Ngô Bình bắt đầu phát sáng, cười nói: “Vậy đệ tử sẽ cố gắng để vào được không gian tầng thứ ba”.
Thái Chân lão tổ: “Ngoài ra, Thái Chân Môn cũng sẽ đưa ra vài nhiệm vụ, con cố gắng hoàn thành các nhiệm vụ nhận được này, như thế mới có thể nhanh chóng có chỗ đứng ở Thái Chân Môn”.
Nói đến đây Thái Chân lão tổ nói: “Khi nào con về rồi hẵng làm những nhiệm vụ này cũng không muộn, cứ giải quyết chuyện của con trước đi”.
Ngô Bình: “Vâng, vậy khi nào trời sáng đệ tử sẽ xuất phát ngay”.
Lúc này Thái Chân lão tổ lấy ra bốn lá bùa rồi đưa cho Ngô Bình nói: “Đây là bốn bùa Tiên do ta luyện chế, có hai lá trong số đó là bùa dùng để giết người, hai lá là bùa dùng để bảo vệ mạng sống. Nếu gặp người nào mà con đánh không lại muốn giết con, con cứ giết ngược lại đối phương. Nếu không giết được thì phải dùng bùa để chạy trốn”.
Ngô Bình biết vị sư tôn này của mình là ông già cảnh giới Thần Anh, thực lực rất mạnh, anh không khỏi mừng rỡ, cười nói: “Cảm ơn sư tôn”.
Thái Chân lão tổ lại chỉ vào lò luyện đan đó nói: “Con cũng nên mang theo cái này đi. Khi đi thì hái theo một ít đan dược, lúc ở bên ngoài nên luyện chế nhiều đan dược hơn. Nếu nhìn thấy dược liệu nào trong danh sách đan đó cứ việc luyện chế”.
Ngô Bình: “Vâng, đệ tử nhớ rồi”.
Thái Chân lão tổ: “Được rồi, con chuẩn bị đi”, nói rồi ông ta rời đi.
Tối hôm đó, Ngô Bình hái thêm một ít dược liệu. Hái xong thì trời cũng đã sáng, anh nói với Hắc Tướng: “Hắc Tướng, tôi tạm thời đi khỏi đây một thời gian”.
Hắc Tướng: “Chủ nhân, bên ngoài vẫn là vùng lạ, anh phải cẩn thận”.
Ngô Bình: “Yên tâm đi”.
Thế là anh lần theo con đường cũ mở cánh cửa đó ra rồi đi vào Vùng lạ Trăng Đỏ lần nữa.