Mái tóc của cậu ấy rối bời, mặt mày tím tái, trông cũng chẳng ưa nhìn, anh gọi cậu ấy lại: “Em tên gì?”
Cậu thiếu niên ngoái lại nhìn anh rồi bỏ bó củi xuống, sau đó chỉ vào miệng mình, ngỏ ý không biết nói.
Ngô Bình: “Em bị câm à?”
Vì thế, anh xua tay bảo cậu ấy đi tiếp. Cậu thiếu niên không sợ người lạ mà mỉm cười bước qau.
Ngô Bình nhìn yết hầu của cậu ấy rồi nói: “Không đúng, giọng của cậu ấy có sao đâu, sao lại không nói được?”
Đúng lúc này, có một tăng nhân béo ục ịch đi tới rồi quát nạt: “Đan Châu, sao không mang củi chất vào nhà củi?”
Cậu thiếu niên chạy ngay đi.
Vị tăng nhân ấy lại quay sang nói với Ngô Bình: “Còn cậu nữa, đừng có đi lại lung tung”, dứt lời, ông ta bỏ đi luôn.
Ngô Bình thấy tò mò về cậu nhóc đó nên đi theo.
Cậu nhóc ôm củi đi qua mấy cái sân rồi tới phòng chất củi. Ở đây có rất nhiều gỗ và củi, cậu nhóc đang chất tiếp củi lên.
Ngô Bình bước vào, sau đó lấy quả của Địa Tiên Giới ra đưa cho cậu ấy: “Cho em này”.
Cậu nhóc kinh hãi rồi nhận lấy bằng hai tay, sau đó cúi người cảm ơn Ngô Bình rồi mới cắn một miếng. Quả này rất ngọt, cậu nhóc ăn xong thì sáng mắt lên.
Ngô Bình nhìn mà bật cười: “Giọng nói của em có sao đâu mà lại không biết nói, chắc do ảnh hưởng tâm lý đúng không? Có muốn anh giúp em nói chuyện không?”
Cậu nhóc nhìn Ngô Bình rồi xua tay, ra hiệu mình không hiểu anh nói gì. Ngô Bình nói tiếng phổ tông, còn cậu ấy thì chỉ nghe hiểu được tiếng địa phương.
Ngô Bình mỉm cười, sau đó giơ tay ấn vào lưng cậu nhóc, một luồng khí xông lên cổ cậu ấy, cậu nhóc hét lên: “A!”
Nghe thấy âm thanh đó, Ngô Bình biến sắc mặt, vì giọng nói này có chứa sự uy nghi vô thượng, hoàn toàn không giống giọng nói của một cậu nhóc.
Cậu nhóc cũng ngẩn ra, không ngờ mình lại nói được.
Ngô Bình lấy ngay một miếng vải to ra, sau đó cuộn tròn vào người cậu nhóc rồi bê ra ngoài.
Cậu ấy có thể phát ra âm thanh như vậy, chắc chắn là chuyển thế của Thánh tăng! Mà chắc chắc những người không muốn chuyển thế của thanh tăng sống cũng đã nghe thấy.
Nói cách khác, Ngô Bình đã vô tình để lộ thân phận của Thánh tăng chuyển thế. Hiện giờ, anh phải dẫn cậu ấy đi để tránh nguy hiểm.
Anh vừa ra ngoài thì đã nhìn thấy một tăng nhân cao lớn, thấy anh vác một vật nặng, người đó nói: “Cậu vác gì kia?”
Ngô Bình mặc kệ người đó rồi bay lên, chạy ra khỏi chùa.
Anh vừa nhảy lên nóc chùa thì đã thấy có mấy chục người đuổi theo mình với vẻ sát ý rất mạnh.
Ra đến bên ngoài, Ngô Bình ngồi lên Nhân Bì rồi bay xa. Anh thấy phải rời