Hai cô gái đó hoảng sợ mặt không còn giọt máu, một người trong đó hét lên: “Anh giết thiếu chủ bọn tôi, anh chết chắc rồi”.
Hai người này cùng lấy một thanh kiếm dài ra, lao đến đánh từ hai bên. Thật ra tu vi của hai nữ tỳ này mạnh hơn thiếu niên kia, hai người ra tay rất tàn nhẫn, chiêu nào cũng như muốn lấy mạng đối phương.
Đối mặt với đòn tấn công dữ dội này, quanh người Ngô Bình đông cứng lại, cậu bỗng tung ra một quyền. Khi đòn tấn công được tung ra, thoáng chốc đã bộc phát lực sát thương gấp hai mươi lần, một quyền ấn mang theo tia tử thần màu đen xuất hiện, đánh về phía hai cô gái.
Quyền ấn lao ra tạo thành một vòng xoáy thời không đáng sợ, lập tức nuốt chửng hai cô gái. Khi vòng xoáy biến mất, hai cô gái và thanh trường kiếm cũng biến mất, hình thần đều bị tiêu diệt.
Đòn tấn công này của Ngô Bình sử dụng sức mạnh trên Tiên Vương Đồ, lập tức bộc phát uy lực đáng sợ.
Cậu lục tìm trên người thiếu niên, tìm được một chiếc nhẫn, là pháp khí không gian. Cậu mở chiếc nhẫn ra thử nhưng cấm chế bên trong rất mạnh, cậu tạm thời không thể đột phá.
Biết rõ những thứ trong chiếc nhẫn này là vô giá nhưng cậu lại không có ý định lấy nó đi, vì cậu biết nếu mình mang chiếc nhẫn theo bên người thì người nhà, thầy cô và bạn bè của thiếu niên sẽ tìm thấy cậu.
Cậu lập tức tìm một nơi chôn thi thể của thiếu niên này, sau đó ném chiếc nhẫn vào một hồ nhân tạo rồi quay lại khách sạn, tiếp tục dùng bữa.
Ngô Bình về đến khách sạn, chuốc say vài thành viên của đội bóng mới kết thúc.
Sang đến ngày hôm sau, Ngô Bình bảo Nghiêm Lãnh Thạch chuẩn bị một căn nhà cho bố con Âu Dương Chí Viễn.
Lúc này Nghiêm Lãnh Thạch đã đăng ký thành công một công ty trà thảo dược, các thủ tục độc quyền cho trà thảo dược cũng đã hoàn tất. Dưới sự điều hành của Âu Dương Chí Viễn, công ty bắt đầu quảng cáo trên các phương tiện truyền thông lớn để tăng mức độ phổ biến của trà thảo mộc.
Nhưng trà thảo dược này chỉ là một công việc kinh doanh nhỏ với Ngô Bình, sau khi đưa công thức phối hợp cho đối phương, cậu cũng không quản nữa. So ra thì những viên Khoái Lạc Hoàn do nhà họ Cổ cung cấp và công việc kinh doanh mà Lương Thành Bích để lại sau khi đi quan trọng hơn.
Nhà họ Vương độc quyền về cây thuốc, Lương Thành Bích độc quyền xe taxi, hai ngành này đều là những công việc kinh doanh kiếm được tiền nhiều nhất ở Trung Châu, là hai con gà mái đẻ trứng vàng.
Nhưng lúc này trong đầu Ngô Bình lại nảy ra vài ý tưởng, đó là nhất định phải tiêu tiền, làm nhiều việc thiện, tạo thêm phước lành cho người dân. Mặc dù cậu không hiểu tại sao mình lại có ý nghĩ như vậy, nhưng xuất phát từ bản năng, cậu quyết định làm theo trái tim của mình.
Thế là cậu hẹn Âu Dương Chí Viễn và Nghiêm Lãnh Thạch ra ngoài uống trà.
Nói chuyện phiếm vài câu, Ngô Bình đi vào vấn đề chính: “Bố nuôi, con định làm từ thiện”.
Âu Dương Chí Viễn cười nói: “Làm từ thiện là tốt, như thế có thể tránh được thuế, hiện giờ thuế của Hạ Quốc cao quá…”
Ngô Bình lắc đầu: “Bố nuôi, con làm thế không phải vì để tránh thuế, con thật sự muốn làm từ thiện”.
Âu Dương Chí Viễn sửng sốt, không dám tin nhìn Ngô Bình: “Tiểu Bình, việc làm ăn của chúng ta mới khởi sắc, bây giờ làm từ thiện vẫn còn quá sớm”.
Ngô Bình cười nói: “Không sớm ạ, sau này thu nhập của Khoái Lạc Hoàn và cây thước, xe taxi, hai phần ba sẽ dùng vào việc từ thiện của năm đó”.
Âu Dương Chí Viễn cực kỳ ngạc nhiên: “Tiểu Bình, lợi nhuận của ba phương diện này cộng lại lên đến mấy chục tỷ đấy”.