Trần Đạo Huyền từng nhận xét về gia tộc Nam Cung này là thâm sâu khó lường.
Nam Cung Chính Bình nói: “Tôi thật sự không biết nơi này là địa bàn của kiếm phái Thục Sơn, nếu biết thì tôi nào dám đặt bia”.
Ngô Bình nhìn ông ta chằm chằm rồi hỏi: “Nói đi, sao ông lại nhắm đến nơi này?”
Nam Cung Chính Bình đảo mắt nói: “Nhà Nam Cung có một bộ cổ tịch, trong đó có viết nơi này là biên giới của Tam Hoàng Giới”.
“Tam Hoàng Giới?”, Ngô Bình sáng mắt lên hỏi: “Đó là nơi nào?”
Nam Cung Chính Bình: “Tam Hoàng Giới có di tích của Tam Hoàng thượng cổ, nghe nói có đạo thống Tam Hoàng”.
Ngô Bình: “Nếu có di tích ấy thì chắc cũng bị người khác tới điều tra rồi”.
Nam Cung Chính Bình: “Tôi nghe các tiền bối bảo đạo thống Tam Hoàng có yêu cầu rất cao với người truyền thừa, từ xưa đến nay chưa từng có ai được công nhận, chính vì thế nên đạo thống vẫn còn”.
Ngô Bình nhấc chan lên, bấy giờ Nam Cung Chính Bình mới ngồi dậy được, nhưng ông ta đã bị thương nặng và không ngừng hộc máu.
“Nhà Nam Cung của các người luôn rất thần bí, lần này lại thay đổi phong cách rồi xuất hiện ở đây ư?”, Ngô Bình lạnh giọng hỏi.
Nam Cung Chính Bình: “Linh khí sắp phục hồi rồi, tuy nhà chúng tôi không phải thế lực lớn gì, nhưng cũng muốn chuẩn bị trước”.
Ngô Bình: “Tại sao nơi các người ở lại có tên là Thánh Khư?”
Nam Cung Chính Bình: “Thánh Khư là nơi mà các vị thánh nằm xuống, có khá nhiều mộ của đại thánh thượng cổ ở đây. Nhưng nơi đó rất nguy hiểm, nhà chúng tôi cũng không dám đặt chân tới”.
Ngô Bình: “Nếu Thánh Khư nguy hiểm như vậy thì tại sao nhà ông vẫn bám chặt lấy, mà không chuyển đến nơi khác?”
Nam Cung Chính Bình: “Tuy Thánh Khư nguy hiểm nhưng cũng dễ sống, nơi đó có thể áp chế tu vi của tất cả các cao thủ. Nếu gia tộc chúng tôi bị cường giả tới tấn công thì sẽ trốn vào đó. Nhiều năm qua, gia tộc chúng tôi đã thăm dò được tình hình trong Thánh Khư rồi nên sẽ không nguy hiểm đến tính mạng được. Chính nhờ được Thánh Khư bảo vệ nên gia tộc Nam Cung mới truyền thừa đến tận hôm nay”.
Ngô Bình: “Khi nào rảnh, tôi phải đến đó một chuyến mới được”.
Nam Cung Chính Bình mừng thầm, vì ông ta nghĩ Ngô Bình mà đến đó thì chết là cái chắc.
Ông ta nói: “Nếu cậu đến thì tôi sẽ dẫn đường cho”.
Ngô Bình: “Nơi này thuộc về kiếm phái Thục Sơn, ông đã biết chưa?”
“Vâng, tôi rõ rồi”, Nam Cung Chính Bình vội đáp.
Ngô Bình: “Ông đi được rồi đấy”.
Nam Cung Chính Bình vội vàng đứng dậy rồi đi ngay, loáng cái đã không thấy đâu nữa.
Ngô Bình quay lại cạnh Lý Mai, cô ấy hỏi: “Huyền Bình, ai thế anh?”
Anh kể lại mọi chuyện, Lý Mai lo lắng nói: “Nếu nhà Nam Cung lan tin này ra thì e sẽ có các thế lực khác đến đây tiếp”.
Ngô Bình: “Vì thế, chúng ta phải xây dựng cổng môn phái trước để tránh phiền phức”.