Trương Tây Linh là người thứ ba bước ra, nhìn sang Nạp Đô với vẻ mặt phức tạp, đoạn nói: “Trương Tây Linh này luôn ủng hộ mọi quyết định của giáo chủ”.
Lâm Nhu và Chu Mi nhìn nhau mỉm cười, đoạn cất lời: “Chúng tôi đương nhiên cũng đứng về phía giáo chủ”.
Trước kia, Ngô Bình đưa Lâm Nhu và Chu Mi đến Hắc Thiên Giáo. Khoảng thời gian này, họ đã trở thành cốt cán của Hắc Thiên Giáo, đều có thân phận trưởng lão.
Ngô Bình cười hỏi: “Mọi người tin tưởng tôi đến vậy ư?”
Phạm Ân Cách và Đỗ Tinh cũng đứng ra. Phạm Ân Cách nói: “Những cái khác thì tôi không rõ, nhưng kỹ thuật luyện đan của giáo chủ là vô địch thiên hạ, thuộc hạ vẫn muốn đi theo học hỏi giáo chủ”.
Đỗ Tinh tiếp lời: “Một ngày là giáo chủ, suốt đời là giáo chủ”.
Ngô Bình đáp: “Cảm ơn sự tin cậy của mọi người dành cho tôi. Hãy trở về chuẩn bị, dẫn theo người nhà, lát nữa cùng tôi đi đến đế quốc Thiên Võ”.
Mọi người trở về chuẩn bị, có điều Lâm Nhu và Chu Mi cũng không có thứ gì ở đây, có thể đi ngay, không cần chuẩn bị.
Lâm Nhu hỏi: “Ngô Bình, chỗ chúng tôi không nhạy tin tức, chẳng biết tình hình ngoài kia thế nào. Tôi nghe nói nước Viêm Long không còn nữa, bây giờ là nước Long?”
Lâm Nhu từng học cùng trường với Ngô Bình. Trước đó cô ấy bị Quỷ Long Vương đả thương, Ngô Bình đã chữa trị cho Lâm Nhu và cứu cả sư tỷ Chu Mi của cô ấy. Sau đó hai người họ gia nhập Hắc Thiên Giáo, làm việc giúp Ngô Bình.
Ngô Bình đáp: “Ừ, hiện giờ thế lực của nước Long khá lớn. Mọi người chưa từng rời khỏi nơi này sao?”
Lâm Nhu nói: “Bố mẹ người nhà tôi đều ở đây cả, dĩ nhiên là không quay về. Sư tỷ vẫn luôn ở bên cạnh tôi”.
Ngô Bình bảo: “Khi đến đế quốc Thiên Võ, hai người tới Côn Luân Kiếm Cung tu luyện một thời gian trước nhé”.
Lâm Nhu cười hỏi: “Sao hả, cảm thấy năng lực hiện tại của tôi chưa đủ à?”
Thật ra Lâm Nhu không hề yếu, đã sắp đột phá cảnh giới Long Môn rồi.
Ngô Bình nói: “Còn kém xa lắm. Để làm việc cho tôi, hai người ít nhất phải sở hữu năng lực của Chân Tiên”.
Lâm Nhu và Chu Mi đưa mắt nhìn nhau. Chu Mi trợn mắt nhìn anh: “Cậu đùa gì vậy, chúng tôi mà có năng lực của Chân Tiên thì đã đi đánh giết bốn phương từ lâu rồi”.
Ngô Bình mỉm cười: “Ấn tượng của cô về thế giới bên ngoài vẫn còn dừng ở thời điểm trước đây. Bây giờ Chân Tiên ở khắp nơi, Hư Tiên cũng có rất nhiều”.
Lâm Nhu hỏi: “Mà sao tôi chưa từng nghe đến đế quốc Thiên Võ nhỉ? So với nước Long thì sao?”
Ngô Bình trả lời: “Đế quốc Thiên Võ mới thành lập thôi, diện tích có lẽ bằng một nửa nước Long, binh mã hùng mạnh. Đặc biệt hơn, Hoàng đế của họ là một vị Thánh nhân. Ít nhất về điểm này, nước Long không thể so bì với họ”.
Lâm Nhu kinh ngạc: “Thánh nhân!”
Chu Mi hỏi: “Năng lực của Thánh nhân và Đại La Kim Tiên, bên nào mạnh hơn?”