Trương Bạn Nguyệt: “Không biết bệ hạ tìm ai? Tôi sẽ cho người đi kiếm ngay”.
Ngô Bình: “Băng Nguyệt Tông có một nữ tu là trưởng lão cấp thấp tên là Hàn Thúc Nguyệt, ông có biết không?”
Nghe thấy cái tên này, Trương Bạn Nguyệt lắc đầu, sau đó đảo mắt nói: “Hình như có người này, tôi sẽ cho người đi gọi ngay. Bệ hạ, mời vào đại điện ngồi chờ ạ”.
Ngô Bình và Đường Băng Vân đi theo Trương Bạn Nguyệt vào một đại điện sang trọng.
Họ ngồi xuống trò chuyện vài câu thì có một tu sĩ đi tới nói: “Tông chủ, không hay rồi, Hàn trưởng lão hôn mê rồi ạ”.
Đường Băng Vân đứng bật dậy hỏi: “Bà ấy đang ở đâu?”
Trương Bạn Nguyệt vã mồ hôi nói: “Sau núi”.
Ngô Bình: “Trương tông chủ, chúng tôi đến thăm bà ấy được không?”
Trương Bạn Nguyệt gật đầu ngay: “Được ạ, mời đi theo tôi”.
Họ đi theo Trương Bạn Nguyệt đến một ngọn núi nhỏ, trên núi có vài trăm căn nhà dành cho đệ tử bình thường và trưởng lão cấp thấp. Tuy Ngô Bình chỉ là môn phái cấp ba, nhưng đệ tử rất đông, trưởng lão cấp thấp cũng đến vài trăm người.
Họ đi tới một căn nhà nhỏ mở cửa, có mấy nữ tu đang bàn tán gì đó trong sân.
Nhóm Ngô Bình đi tới thì mấy nữ tu kia im ngay, sau đó cúi đầu xuống.
Bọn họ đi thẳng vào nhà thì thấy có một người phụ nữ đang nằm trên giường, cơ thể bị thương yếu ớt, thậm chí trên mặt cũng có vết thương. Quần áo trên người bà ấy rách nát và dính máu.
Vừa nhìn thấy người phụ nữ này Ngô Bình đã thấy bà ấy rất giống Đường Băng Vân, cả hai đều rất đẹp.
Đường Băng Vân rơi lệ rồi chạy đến giường gọi: “Người… không sao chứ ạ?”
Song, người phụ nữ đã bất tỉnh nên không thể trả lời.
Ngô Bình xác nhận lại với Trương Bạn Nguyệt: “Đây là Hàn Thúc Nguyệt à?”
Trương Bạn Nguyệt vội nói: “Vâng vâng, bà ấy chính là Hàn Thúc Nguyệt, năm năm trước đã gia nhập Địa Tiên Giới và vào Băng Nguyệt Tông chúng tôi”.
Ngô Bình đi tới rồi điểm lên mi tâm của Hàn Thúc Nguyệt, bà ấy kêu hự một tiếng rồi tỉnh lại. Khi nhìn thấy Đường Băng Vân đứng trước mặt mình, Hàn Thúc Nguyệt sững người không hiểu tại sao trông cô gái này lại quen đến vậy.
Ngô Bình hỏi bà ấy: “Xin hỏi, bác có phải là Hàn Thúc Nguyệt không ạ?”
Hàn Thúc Nguyệt gật đầu: “Tôi là Hàn Thúc Nguyệt”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Bác có quen Đường Vô Kỵ không?”
Đường Vô Kỵ chính là bố của Đường Băng Vân, nghe thấy cái tên này, Hàn Thúc Nguyệt run lên rồi hỏi lại: “Sao cậu lại biết Đường Vô Kỵ, cậu là ai?”
Ngô Bình: “Con chào bác gái, con là Lý Huyền Bình, cô ấy là Đường Băng Vân, con gái của Đường Vô Kỵ”.
Hàn Thúc Nguyệt ngẩn ra nhìn Đường Băng Vân, bốn mắt nhìn nhau, sau đó hai mẹ con chợt ôm chầm lấy nhau rồi bật khóc.
Trương Bạn Nguyệt càng vã mồ hôi lạnh hơn, trời ạ! Ông ta không ngờ Hàn Thúc Nguyệt lại có chỗ dựa lớn đến vậy, phen này xong đời rồi.
Quả nhiên Ngô Bình nhìn sang thì thấy Trương Bạn Nguyệt bước nhanh tới rồi nói: “Bệ hạ, tiểu nhân không hề biết gì cả, nhất định tiểu nhân sẽ trừng trị nghiêm minh kẻ đã đánh Hàn trưởng lão bị thương”.
Ngô Bình ngoảnh lại nhìn về phía mấy nữ tu khác rồi thờ ơ nói: “Là các người ra tay đúng không?”