Trương Nhược Nhiên chết rồi, đám người này cũng mất đi thủ lĩnh, chống cự không còn kiên quyết như trước. Thấy tình hình không ổn, có kẻ đã tháo chạy.
Lưu Vọng Công không truy đánh kẻ bỏ chạy mà chỉ tấn công những kẻ còn ngoan cố kháng cự. Thấy vậy, càng nhiều người trốn chạy hơn.
Lòng người hay thay đổi. Những người này tu luyện nhiều năm, để đạt được tu vi hiện tại cũng không dễ dàng. Bọn họ đều rất quý trọng tính mạng, vậy nên ngoại trừ một số ít người còn ở lại, những người khác đều thi nhau bỏ chạy.
Cuối cùng, số người còn ở lại chống chọi không đến một phần ba. Họ đâu phải đối thủ của đám người Lưu Vọng Công, chẳng mấy chốc đã bị đàn áp mạnh mẽ. Nhân lúc những kẻ này chiến đấu sống chết ở bên ngoài, Ngô Bình lẻn vào Thần Chú Môn. Khi vào trong Thần Chú Môn, Ngô Bình liền cảm nhận được một luồng ý chí mạnh mẽ khoá chặt anh.
Anh thoáng giật mình, lẽ nào vẫn còn cao thủ?
Sau đó có vài kẻ xông ra ngăn cản, nhưng đều bị anh dễ dàng đẩy lùi. Con đường anh đi như đang tiến vào vùng đất không người vậy.
Anh bay lên cao, dùng năng lực nhìn thấu vạn vật và phát hiện cả Thần Chú Môn đang bị bao phủ bởi một loại chú lực rất mạnh. Luồng ý chí mạnh mẽ trước đó bắt nguồn từ chính chú lực này.
không lâu sau, anh phát hiện một lối vào không gian, bên ngoài có nhiều lớp cấm chế. Anh từng nghe nói Thần Chú Môn nắm giữ vài động thiên, chắc chắn đây là một trong số đó.
Anh đáp xuống lối vào, muốn vào xem một chút. Đúng lúc này, luồng ý thức kia đột nhiên đánh vào thức hải của anh. Một giọng nói vô cảm vang lên: “Kẻ xâm nhập, giết bất luận tội!”
Ngô Bình cau mày: “Ai đấy?”
Đối phương không đáp mà liên tục toả ra sát khí.
Ngô Bình mặc kệ nó, đưa tay ra định phá giải cấm chế. Lúc này, một luồng sáng xanh từ trên trời đáp xuống, xông vào cơ thể anh. Đây là một luồng chú lực cực kỳ mạnh, nó vừa xâm nhập đã lùng sục thần hồn để dùng chú giết chết.
Kiếm hồn của Ngô Bình đã quen với điều này, lập tức trốn xuống dưới Đạo Thụ. Chú lực kia vừa đuổi theo, Đạo Thụ liền rung chuyển, sinh ra một vòng xoáy năng lượng rồi nuốt chửng chú lực.
Đòn đầu tiên thất bại, thế là luồng sáng xanh thứ hai, ba, tư tiếp tục đánh xuống. Ánh sáng xanh này đều là chú lực mạnh. Tất cả chúng đều bị vòng xoáy nuốt chửng.
Chú lực dường như vẫn không bỏ cuộc, liền phóng một lần ba mươi chín chú lực, gần như rút cạn chính mình.
Ngô Bình lặng lẽ quan sát, chờ đến khi Đạo Thụ hấp thụ ba mươi chín chú lực, lá cây rung lạo xạo, một luồng chú lực thuần khiết rót vào cơ thể anh.
Hỗn Nguyên Tiên Lò lập tức hấp thụ chú lực này rồi hoà vào Hỗn Nguyên Tiên Lực.
Ngô Bình khẽ mỉm cười. Anh bước ra ngoài, đến một căn phòng bằng đá rồi đẩy cửa bước vào. Trong phòng có đặt hương án, trên hương án có một nhóm hư ảnh năng lượng hình người, nửa thực nửa hư. Đó chính là thứ phát ra chú lực, là một chú linh!
Chú linh biến thành từ phù chú mạnh thông qua Linh Biến, có thể tự hoàn thiện, uy lực mạnh cực kỳ. Nếu Ngô Bình không được Đạo Thụ bảo vệ thì chắc chắn không phải là đối thủ của nó.
Lúc này, anh vươn tay về phía chú lực. Chú lực khủng khiếp ấy liền nổ tung, chú linh giãy giụa phản kháng. Song trước đó nó đã tiêu hao chín phần chú lực, yếu ớt vô cùng, một đòn sấm sét của Ngô Bình đã khiến nó không chống trả được nữa.
Thần niệm của Ngô Bình đánh vào cốt lõi chú linh, sử dụng Lệnh Thần Thuật, nhanh chóng khống chế được ý chí của chú linh.
Chỉ vài phút sau, chú linh đã bị Hỗn Nguyên Tiên Lò nuốt chửng.
Chú lực mà Ngô Bình hút vào trước đó lại nạp thêm chú linh vào. Được Hỗn Nguyên Tiên Lực nuôi dưỡng, nó ngưng tụ thành hình dạng của một cô bé với hai bím tóc, đáng yêu vô cùng.
Cô bé chớp mắt vài lần: “Chủ nhân”.