Trên quảng trường bày ra một cái bàn, một giáo viên ngồi ở đó, Ngô Bình đưa thẻ bài thân phận của mình ra cho đối phương theo lời Tử Hi.
Giáo viên đó nhìn Ngô Bình nói: “Hóa ra là đệ tử chân truyền, trong đám người này có ba đệ tử chân truyền”.
Ông đưa bài ngọc màu trắng lại cho Ngô Bình nói: “Đây là thẻ ngọc cậu sử dụng trong quá trình huấn luyện, biểu hiện mấy ngày nay của cậu sẽ được ghi lại trên đó”.
Mười mấy phút sau, một giáo viên để râu đứng ra nói: “Tôi là giáo viên của mọi người, tên là Lục Chuẩn”.
Sau đó anh ta lạnh lùng nói: “Cho mọi người mười giây, tất cả xếp thành hàng từ cao đến thấp”.
Ngô Bình nhìn thoáng qua, phát hiện không có người chỉ huy, mọi người tùy ý đứng thành hàng, cậu lập tức đứng ở bên ngoài, lớn tiếng nói: “Một trăm hai mươi lăm người, mỗi đội hai mươi lăm người. Cậu, cậu, đứng bên này”.
Tu vi của cậu tương đối cao, mọi người đều phối hợp đứng ở các vị trí khác nhau theo hướng dẫn của cậu, cứ thế chỉ trong tám giây, Ngô Bình đã chỉ huy mọi người đứng thành năm đội, sau đó cậu cũng tiến vào đội một.
Giáo viên Lục rất hài lòng, anh ta hỏi Ngô Bình: “Cậu tên gì?”
“Đệ tử là Ngô Bình”.
Giáo viên Lục nói: “Ngô Bình, cậu chọn mấy người rồi phát một trăm hai mươi lăm cuốn sách quy tắc Thái Hoàng giáo này cho mọi người”.
Thế là Ngô Bình gọi năm người, bảo họ lần lượt phân phát sách cho mọi người.
Phát sách quy tắc xong, thầy Lục nói: “Cho mọi người nửa tiếng để học thuộc lòng năm ngàn sáu trăm chữ trong sách, phải học từng chữ không được bỏ sót. Nửa tiếng sau, tôi sẽ đặt câu hỏi, nếu ai không thuốc thì chép tay mười ngàn lần cho tôi”.
Sau khi nhận được sách, tất cả mọi người đều ngoan ngoãn ngồi xuống học thuộc nội dung trong sách, có hơn năm ngàn sáu trăm chữ, phải mất vài phút mới đọc hết một lần, nửa tiếng phải học thuộc nó quả thật rất khó.
Ngô Bình chỉ đọc một lần đã nhớ được kha khá. Đọc xong lần thứ hai đã thuộc nằm lòng.
Thấy Ngô Bình không đọc nữa, Lục Chuẩn hỏi: “Ngô Bình, cậu thuộc rồi sao?”
Ngô Bình đứng dậy: “Thưa thầy, em thuộc rồi”.
“Tốt lắm, quy tắc thứ ba mươi bảy là gì?”
Ngô Bình: “Không được ức hiếp, làm hại, phản bội đồng môn, người nào vi phạm thì chặt một tay, nghiêm trọng thì móc mắt cắt tai, nhốt vào thủy lao hai mươi năm”.
Lục Chuẩn gật đầu: “Khá lắm, lát nữa cậu kiểm tra họ giúp tôi”.
“Vâng!”
Hết nửa tiếng, Ngô Bình và Lục Chuẩn bắt đầu kiểm tra ngẫu nhiên, yêu cầu họ tùy ý đọc thuộc lòng một quy tắc nào đó, những người không thuộc lập tức đau đớn chạy sang một bên chép phạt.
Cuối cùng trong một trăm hai mươi lăm người chỉ có năm mươi ba người thông qua, những người còn lại đều chạy sang một bên chép phạt. Mà chép phạt mười ngàn lần cần rất nhiều thời gian.
Lục Chuẩn để năm mươi ba người đứng thành hai hàng nói: “Đám ngốc này, các cậu phải chép phạt rất lâu đấy. Tiếp theo giáo viên này tiếp tục huấn luyện các cậu”.
Nói rồi anh ta nhìn một giáo viên khác: “Bên điện Thái Hoàng đã chuẩn bị xong chưa?”
Giáo viên đó nói: “Đã xong rồi, có thể đến đó”.
Lục Chuẩn gật đầu, nói với mọi người: “Tiếp theo, các cậu đến đại điện Thái Hoàng với tôi, tìm hiểu lịch sử Thái Hoàng giáo, chiêm ngưỡng hình Thái Hoàng và tượng, di vật của tổ sư các đời”.
Thế là Lục Chuẩn dẫn Ngô Bình năm mươi ba người đến một đại điện, điện này chính là đại điện Thái Hoàng, ngoài cổng có tám người canh gác, mỗi người đều có khí tức rất mạnh, là cường giả cảnh giới Thần Thông.
Trước đại điện có bốn mươi chín cây cột, cửa điện cao lớn, phải cần bốn người hợp sức mới có thể mở được một cánh cửa trong đó.
Mọi người lần lượt đi vào điện, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy một bức tranh cực lớn, bức tranh này được treo trên bức tường chiếu bóng, dài mười tám mét, rộng chín mét, hoa văn trên đó rất kỳ dị, không ngừng thay đổi.