“Ừm, chắc cũng hơn 300 năm rồi chứ ít gì”, ông ta như đang hỏi chính mình.
Ngô Bình sững người, hơn 300 năm ư? Nói vậy thì tất cả mọi người ở đây đều từng tham gia đại hội quần hùng rồi.
Anh hỏi tiếp: “Tại sao ông không rời đi?”
“Tôi chưa thể lĩnh ngộ truyền thừa của Đạo Tôn nên không đi được”, ông ta như đã phát điên, sau đó tiếp tục kể lể mà chẳng hề để ý đến Ngô Bình.
Ngô Bình lại hỏi thêm mấy người nữa thì họ đều trả lời như nhau, năm xưa họ đều từng là tu sĩ tham gia đại hội quần hùng, nhưng mãi đến giờ vẫn chưa có thu hoạch gì. Song, họ không cam tâm nên đã ở lại đây ngày đêm lĩnh ngộ, thời gian cứ thế trôi đi, loáng cái đã vài trăm năm rồi.
Ngô Bình lắc đầu rồi thầm cảm thán.
Anh tiếp tục đi vào cung điện thì thấy mọi người ở quanh đây đều nhìn mình, mắt ai cũng sáng bừng khiến anh cảm thấy nguy hiểm đang rình rập.
Anh đứng lại rồi cảnh giác quan sát xung quanh.
Có một người bước tới gần rồi cười nói: “Anh là tu sĩ vừa tham gia đại hội quần hùng đúng không?”
Ngô Bình: “Đúng”.
Người này mắc áo xanh có làn da trắng, mái tóc đen, tuy miệng luôn mỉm cười nhưng nhìn lại rất nham hiểm.
Người áo xanh: “Theo quy định ở đây thì cậu cần nộp bảo bối mà mình lấy được trong hang báu, cùng toàn bộ tài nguyên mà cậu có”.
Ngô Bình: “Các người định cướp của à?”
Người áo xanh: “Đúng thế, cướp của anh đấy. Anh có thể từ chối, nhưng kết quả của hành động đó là chết”.
Nói rồi, hắn để lộ sát khí trong ánh mắt rồi chờ đáp án của Ngô Bình.
Ngô Bình thờ ơ nói: "Con người tôi chưa biết sợ đe doạ là gì".
Người áo xanh vung tay lên: “Lên!”
Bốn tu sĩ tầng thứ chín Thần Thông ở cạnh đó lập tức ra tay, song họ còn chưa kịp thi triển phép thần thông thì Ngô Bình đã đập vào Kiếm Hồ ở bên hông, một đường kiếm khí bay vút lên cao rồi hoá thành hàng nghìn đường kiếm nhỏ múa lượn trên không. Chúng không di chuyển theo một quy luật nào cả, nhưng lại bay rất nhanh như một màn sương.
Vù!
Các đường kiếm xẹt qua, bốn tu sĩ kia đã bị chém thành nhiều mảnh, máu thịt lẫn lộn rơi xuống đất.
Sau đó tất cả kiếm khí đã tập trung trên đỉnh đầu của tên áo xanh.
Hắn ta tái mặt, không thể ngờ pháp bảo của người mới này lại đáng sợ như thế! Lần này, hắn ta chọc nhầm người rồi.
Hắn ta run rẩy quỳ xuống đất rồi nói: “Đừng giết tôi!”
Ngô Bình: “Anh cầm đầu ở đây hả?”
Tu sĩ áo xanh: “Không, tôi chỉ thu nhận một tốp tuỳ tùng ở đây để đi cướp đồ của người mới thôi”.
Ngô Bình: “Thế mau giao đồ anh đã cướp ra đây”.
Tu sĩ áo xanh nhăn mặt, nhưng không dám cãi lời nên đành lấy một cái nhẫn ra đưa cho Ngô Bình.