“Thì ra bệnh nhân từng được mình cứu vẫn luôn một lòng biết ơn mình”, anh vui vẻ đi tìm nguồn phát ra lực công đức khác.
Lần này, anh nhìn thấy một đứa bé hơn hai tuổi, còn có người nhà của em bé, bọn họ đều rất biết ơn anh.
Nhưng Ngô Bình không biết họ, tại sao nhỉ?
Anh nhìn kỹ thì phát hiện thính lực của đứa bé có vấn đề, chắc đang được điều trị, quan trọng là có tiến triển tốt.
Anh chợt nhớ ra mình từng bảo Chu Thanh Nghiên mở quỹ từ thiện, chuyên hỗ trợ các trẻ bị khiếm thính cả trong và ngoài nước.
Bấy giờ, Ngô Bình mới hiểu về nguồn của lực công đức, nếu không có khả năng nhìn xuyên thấu thì anh không thể phát hiện ra được.
Anh lẩm bẩm: “Mình là một bác sĩ, sau này nên dành nhiều người đi chữa bệnh cứu người hơn”.
Anh tiếp tục tìm các nguồn lực công đức khác thì phát hiện có một phần phát ra ở tận phía Tây, anh bay lên cao thì thấy nguồn ấy xuất phát từ nước Đông Tinh.
Sao người dân ở đó lại cảm kích anh nhỉ? Vì thế, anh gọi ngay cho Chu Thanh Nghiên để hỏi thăm tình hình bên đó.
Cô ấy đang ngủ, nhận được điện của Ngô Bình thì nói: “Bọn em đã thuê rất nhiều lao động ở đây, lương của họ cao hơn trước kia nhiều, giờ họ có thể mua xe, xây nhà mới và mua quần áo mới, ai bị ốm cũng được đưa đến viện chữa trị. Em nghĩ đó là lý do mà người dân ở đây biết ơn anh”.
Ngô Bình: “Thanh Nghiên, em hãy nghĩ cách giúp bên đó có nhiều cơ hội khởi nghiệp hơn. À, anh sẽ khuyên góp thêm 100 tỷ đô vào quỹ từ thiện mà em xây dựng giúp anh. Em hãy tiêu hết trong một năm cho anh, để giúp đỡ mọi người ở trong nước và nước Đông Tinh nữa”.
Chu Thanh Nghiên giật mình nói: “Nhiều thế ạ? Anh không đùa chứ?”
Ngô Bình nghiêm túc nói: “Anh không đùa đâu, Thanh Nghiên, số tiền ấy với anh không là gì. Nhưng lại rất quan trọng với người cần nó”.
Chu Thanh Nghiên trầm mặc rồi nói: “Được, chờ em xử lý xong việc ở đây rồi về bàn thêm với anh sau”.
Ngô Bình ngắt máy rồi bay về Vân Đông. Anh quyết định sau khi trời sáng, sẽ đến bệnh viện khám bệnh. Nhà họ Lý mở khá nhiều bệnh viện, nhưng bệnh viện tư nhân thường có chi phí khám chữa cao hơn viện công.
Trời chưa sáng, người đàn ông kia đã đến, ông ta cầm theo một tấm chi phiếu rồi đưa cho Ngô Bình, nói: “Đây là năm tỷ ạ”.
Ngô Bình nhìn tờ chi phiếu rồi đưa cho người mang ra ngân hàng kiểm tra, sau đó gật đầu nói: “Ông đi đi”, nói rồi, anh vung tay lên, người đàn ông thấy người mình cứng đờ, cảm giác đau nhức đã biến mất.