Trương Ngạo Nhiên vừa tức vừa giận: “To gan!”, sau đó ông ta tung một sát quang về phía Ngô Bình.
Ngô Bình bình thản vung tay lên, tia sáng quang bị anh bắt tay lên. Sau đó, anh lấy Kiếm Hồ ra, các đường kiếm nhỏ bay lên cao rồi lia về phía Trương Ngạo Nhiên. Ông ta sợ hãi lùi lại, nhưng mới lùi được mấy bước thì đã Ngô Bình đã xuất hiện ở phía sau rồi tung một cú đấm vào lưng.
Dẫu sao Trương Ngạo Nhiên cũng là cao thủ tầng thứ tư Đạo cảnh, ông ta hét lên một tiếng, một tấm lá chắn xuất hiện sau lưng, mặt ngoài của lá chắn bắn ra mười mũi thương như những con rắn độc bò về phía Ngô Bình.
Phụt!
Song, Ngô Bình bất ngờ biến mất, một bàn tay khổng lồ xuất hiện trên không rồi đánh vào ngực của Trương Ngạo Nhiên.
Trương Ngạo Nhiên hộc ra một ngụm máu tươi, ngực lún xuống rồi ngã ra đất, các đường kiếm nhỏ nhân đó đuổi theo rồi chém ông ta ra thành nhiều mảnh nhỏ.
Trương Ngạo Nhiên chết, tất cả những người khác đều sững sờ, đứng yên bất động. Đến thượng tông chủ còn bị giết chết thì họ càng không phải đối thủ, hơn nữa khí tức của Ngô Bình quá mạnh, ai nấy đều khiếp sợ.
“Các người cũng chết cùng ông ta đi!”, Ngô Bình đã làm thì phải làm đến cùng, anh sẽ không để cho ai sống hết.
Đúng lúc này, bên ngoài có một giọng nói vọng vào: “Thầy Ngô, xin hạ thủ lưu tình!”
Ngô Bình nhìn thấy Thần Bằng đi vào.
Hai người có quan hệ khá thân nên Ngô Bình nói: “Thần tông chủ, là Ngạo Thế Đan Tông định làm hại tôi, tôi chỉ đáp trả thôi, làm thế cũng không quá đáng chứ?”
Thần Bằng: “Thầy Ngô, cách làm của cậu không sai! Sau khi Trương Ngạo Nhiên làm tông chủ đến nay, ông ta chỉ trọng dụng người mình, làm các tông chủ như chúng tôi không có đất dụng võ, hôm nay cậu giết cũng đáng!”
Dứt lời, ông ấy nhìn những người khác: “Các vị trưởng lão, các vị thấy sao? Nếu các ông đứng về phái Trương Ngạo Nhiên thì đứng sang đây và chịu hình phạt của thầy Ngô, còn nếu đồng ý đứng về phe tôi thì đứng sang đây với tôi. Chúng ta sẽ bầu lại một thượng tông chủ mới, để tiếp tục dẫn dắt Ngạo Thế Đan Tông bước tiếp!”
Ai cũng là người thiết thực, một bên là có thể bị giết, một bên là an toàn thì nếu là người bình thường, chắc ai cũng sẽ chọn vế sau.
Vì thế, những người này đều nói: “Chúng tôi đứng về phía Thần tông chủ!”
Thần Bằng: “Tốt! Xem ra các vị đều rất sáng suốt nên mới đưa ra quyết định sáng suốt như thế. Nhưng Ngạo Thế Đan Tông ta đã đắc tội với thầy Ngô, dù gì cũng phải có bồi thường cho cậu ấy chứ?”
Mọi người đều nói: “Chúng tôi sẽ nghe theo quyết định của Thần tông chủ”.
Thần Bằng gật đầu nói: “Chúng ta đã cất giữ ba viên đan dược thượng cổ, tôi nghĩ có thể tặng cho thầy Ngô làm quà bồi thường, các vị thấy sao?”
Mọi người nghe song thì đều ngẩn ra, nhưng sau đó đều gật đầu tán thành.
Đúng là Ngạo Thế Đan Tông có ba viên đan dược, nhưng từ ngày môn phái ra đời đến nay chưa ai từng thử nên cũng không thể sử dụng chúng được. Vì thế lâu nay họ chỉ giữ vậy thôi, chứ cũng không thấy chúng có lợi ích gì.
Theo mọi người thấy, tặng cho Ngô Bình cũng được, như thế sẽ khiến anh bớt giận.
Thấy mọi người đồng ý, Thần Bằng tiến lên nói: “Thầy Ngô, cậu thấy thế được không?”
Ngô Bình: “Nếu Thần tông chủ đã có lòng thì tôi cũng có dạ. Nhưng nếu Ngạo Thế Đan Tông dám có ý đồ xấu với người nhà của tôi thì nhất định tôi sẽ san bằng nơi này”.