“Những thứ cướp được, còn phải giao cho Thiên Tướng Tông bên trên sao?” Ngô Bình hỏi.
“Đương nhiên. Cướp về sẽ được một phần ba, cần phải nộp cho Thiên Tướng Tông, nộp càng nhiều thì được Thiên Tướng Tông bảo vệ càng nhiều”.
“Lần này các anh cướp được bao nhiêu tài sản rồi?”, Ngô Bình tò mò hỏi.
Người đàn ông cao to: “Hơn mười triệu Linh Tệ, ngoài ra còn có dược liệu trị giá hơn năm mươi nghìn Linh Tệ”.
Ngô Bình: “Dược lược cướp về thì đem bán sao?”
“Đúng”.
Ngô Bình rất có hứng thú với dược liệu, bèn nói: “Vậy mấy dược liệu với tiền kia, bây giờ đang ở đâu?”
Người đàn ông cao to: “Lần này chúng tôi hành động, có đệ tử chân truyền cùng tham gia, trước mắt đồ đạc là do bọn họ giữ, tôi đến đây là để trừ khử anh”.
Ngô Bình cười lạnh: “Các anh đã dám cướp bóc, thì người khác cũng có thể cướp từ các anh. Bây giờ đưa tôi đi gặp mấy anh em kia của anh đi!”
Mắt người đàn ông cao to sáng rực: “Anh chắc chắn muốn đi?”
Ngô Bình: “Hơn chục triệu Linh Tệ, tôi bỏ qua được sao!”
Người đàn ông cao to: “Được, nếu anh muốn thì đi theo tôi!”
Sau khi thiết lập cấm chế xung quanh miếu thì Ngô Bình một tay kéo người đàn ông cao to, đi theo hướng anh ta chỉ.
Khoảng cách hai nơi không quá xa, chỉ chừng mười mấy dặm, không bao lâu Ngô Bình đã đến rồi. Đây là một căn nhà rất lớn, Ngô Bình từ xa đã có thể ngửi thấy mùi dược liệu truyền đến từ trong nhà, còn có mùi máu tanh nồng.
Nhìn thấy cửa lớn, Ngô Bình hỏi người đàn ông cao to: “Lần này các người giết bao nhiêu rồi?”
Người đàn ông cao to bĩu môi nói: “Xem như đã vượt chỉ tiêu, tổng cộng giết năm mươi bảy người. Có một người bỏ trốn, trên người còn có chút tiền”.
Ngô Bình: “Cướp được tiền thì thôi, tại sao còn muốn giết người?”
Người đàn ông cao to thản nhiên nói: “Giết người cướp của là cách làm bình thường của chúng tôi, bởi vì cho sống thì sẽ rất rắc rối”.
Ngô Bình không nói gì thêm, đi thẳng về phía cửa lớn. Đến trước cửa, trong cửa có người nhìn thấy anh, cũng nhìn thấy người đàn ông cao to bị kéo dưới đất, vì thế huýt sáo, một nhóm đông cao thủ đã lao ra.
Người dẫn đầu cao lớn thô kệch, mắt trái bị mù, che vải đen, anh ta cao chừng người đàn ông cao to đang bị lôi dưới đất, lạnh giọng hỏi: “Anh là ai?”
Người đàn ông cao to dưới đất cao giọng nói: “Sư huynh, tôi không phải đối thủ của người này, bị anh ta đánh bị thương rồi!”
Người một mắt tức giận: “Thì ra anh đã giết chết người của chúng tôi, anh chắc chắn phải chết!”
Ngô Bình: “Là người của các anh ra tay trước, tôi ra tay giết là để tự vệ. Hơn nữa, các anh đã giết năm mươi tám người thì nên gánh tội danh gì đây?”
Nghe anh nói như vậy, người một mắt cười quỷ dị: “Nhóc con, chúng ta chính là vương pháp nơi này, anh, chịu chết đi!”
Anh ta nâng đao lên hóa thành ba luồng hư ảnh, lần lượt chém về phía Ngô Bình theo ba hướng, thực lực rõ ràng vượt xa người đàn ông cao to trước đó.
Ngô Bình ném người đàn ông cao to đi, nâng đao sau đó bổ xuống.
Một đao này, góc độ, thời cơ, toàn bộ đều đúng lúc, hư ảnh của đối phương vừa đến đã bị một đao cũng anh chém vỡ. Sau đó anh nâng đao lên, phát ra bảy hư ảnh, bay xung quanh, chém về phía đối phương.
Người một mắt kinh sợ, theo bản năng lùi lại. Nhưng hư ảnh quá nhanh, chớp mắt đã chém đến, anh ta chỉ thấy một chân lạnh run, cổ cũng lạnh, cả người cứng đờ.