Ngô Bình cảm thấy có chút đáng tiếc: “Thực lực Thanh Đồng Thần Vương quá mạnh, bằng không mình có thể dùng ông ta luyện chế đan dược rồi...”
Anh lắc đầu, thu sát cuộc rồi lấy ra cung điện Thanh Đồng, miệng lẩm bẩm: “Cung điện Thanh Đồng này dùng thế nào nhỉ?”
Đúng lúc này, ở vị trí mà Thanh Đồng Thần Vương tử vong, một loại năng lượng hội tụ, là thần lực Thanh Đồng. Thần lực này không bao giờ mất đi, sát cuộc có thể giết Thanh Đồng Thần Vương nhưng không diệt được thần lực.
Ngô Bình có ý tưởng, thử hấp thu thần lực. Điều làm anh bất ngờ là thần lực Thanh Đồng này lại nhẹ nhàng tiến vào cơ thể, trở thành một phần sức mạnh của anh.
Khi tất cả thần lực đều đã được hấp thu, thần hải anh biến thành một ngai vàng, đó là ngai vàng thần lực Thanh Đồng!
Dựa vào ngai vàng này, Ngô Bình bắt đầu luyện hóa cung điện Thanh Đồng, trong quá trình đó, mọi thứ đều thuận lợi, cung điện nhanh chóng thu nhỏ, chỉ lớn bằng bàn tay, nằm lọt thỏm trong bàn tay anh.
Anh chỉ nghĩ thôi, cung điện đã biến thành một cái ấn – đại ấn Thanh Đồng, lúc này, anh lại khắc mười loại đạo lực lên trên, từ đại ấn Thanh Đồng biến thành sát ấn Thanh Đồng Thập Phương
Sau khi kiểm tra nhẫn thần của Thanh Đồng Thần Vương, anh phát hiện đối phương cất giữ không ít của cải, xếp thành núi luôn. Anh lười soát nên ném vào động thiên rồi quay về đại lục Côn Luân.
Vừa tới Linh Xuyên, anh thấy Đường Tử Di đang chờ mình, biết anh bình an, cô ấy thở phào: “Huyền Bình, Thanh Đồng Thần Vương đâu?”
Ngô Bình nói: “Giết rồi!”
Đường Tử Di cười: “Thanh Đồng Thần Vương này là cường giả Đạo Tổ, thế mà vẫn không đánh lại anh”.
Ngô Bình: “Suýt chút nữa anh đã không đánh lại ông ta!”
Đường Tử Di: “Sau này anh đừng manh động thế nữa, anh làm bố rồi, nếu xảy ra chuyện gì, bọn em sống sao?”
Ngô Bình cười: “Yên tâm, không chắc chắn thì anh không ra tay”.
Về đến nhà, cùng kỳ nhảy ra: “Chủ nhân, có thể thả chúc long ra không?”
Chúc long là thú thủ hộ đứng thứ ba, hơn nữa là thú bảo vệ cấp mười, thực lực Đạo Quân.
Ngô Bình: “Mày và nó là bạn à?”
Cùng kỳ: “Vâng, thực lực hiện giờ của chủ nhân đủ để thả chúc long rồi”.
Ngô Bình nghĩ rồi đáp: “Được thôi!”
Anh gọi Chu Chu tới giúp, rồi lấy một khối tinh thạch khổng lồ ra, đánh vỡ nó, trong tinh thạch này chính là chúc long.
Chúc long còn gọi là chúc âm, mặt người thân như rồng như rắn, toàn thân đỏ rực, hai mặt trợn trừng. Nhưng khi Ngô Bình thật sự nhìn thấy nó, anh cảm thấy thực tế và truyền thuyết khác nhau hơi nhiều.
Con chúc long xuất hiện, Chu Chu trừ khử ma khí giúp nó, nó lập tức khôi phục ý thức. Chúc long cao mười mét, nó nhìn quanh rồi phát hiện cùng kỳ.
“Cùng kỳ bé nhỏ, đây là chỗ nào?”
Cùng kỳ: “Chúc long, người này là chủ nhân của chúng ta, tới chào đi, chủ nhân cứu ngươi ra đó!”