Nhân Bì há miệng, phun một làn khí đen ra không khí. Tuy đã được tôi luyện nhiều năm, nhưng tà ma này có trình độ Thiên Tiên cấp thấp, khí tức của nó vẫn khiến mọi người kinh ngạc!
“Ầm!”
Một vòng xoáy khí đen cực lớn xuất hiện ở không gian phía trên đàn tế. Nó thả ra vô số sợi dây năng lượng màu đen, trói khí đen ấy lại.
Khí đen không ngừng cuộn trào, vùng vẫy, nhưng vô ích. Chẳng bao lâu sau, nó đã bị sợi dây kéo vào vòng xoáy. Trong sâu thẳm linh hồn của mọi người đều nghe thấy tiếng rống tuyệt vọng và phẫn nộ.
Thả ra một tà ma, Nhân Bì rõ là thấy dễ chịu hơn nhiều. Nó đi đến trước mặt Ngô Bình, chắp tay nói: “Cảm ơn thượng tiên đã giúp tôi!”
Ngô Bình đáp: “Sau này ta sẽ từ từ hiến tế các tà ma bên trong, làm vậy ngươi sẽ thoải mái hơn”.
Nhân Bì cả mừng: “Cảm ơn thượng tiên. Sau này nếu có chuyện gì cần đến tôi, thượng tiên cứ việc mở lời”.
Năng lực hiện tại của Viêm Dương đã đủ đối chọi với cao thủ cảnh giới Chân Nhân. Thậm chí nếu gặp Chân Quân, nó cũng có thể đọ sức. Dĩ nhiên, hầu hết sức mạnh của nó đều dùng để áp chế tà ma nên không thể chiến đấu quá lâu.
Ngô Bình thu Nhân Bì lại, đoạn nhìn về phía không gian Hắc Thiên. Trong đầu anh vang lên giọng nói của thần Hắc Thiên.
“Linh hồn mà ngươi hiến tế khá mạnh. Ngươi có thể chọn một trong các vật phẩm này, hoặc ta sẽ cho người một lá bùa Hắc Thiên Trảm Tiên”.
Ngô Bình hỏi: “Uy lực bùa Trảm Tiên của ngươi như thế nào?”
“Có thể chém chết Thiên Tiên cấp thấp. Nhưng tu vi của ngươi còn quá yếu, dùng bùa này dễ bị ngộ thương”, thần Hắc Thiên có ý tốt nhắc nhở.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Nói vậy là ta chỉ có thể chọn vật phẩm?”
Ánh mắt anh lướt qua mấy trăm vật phẩm đang lơ lửng. Bất chợt, anh nhìn thấy một chiếc đỉnh màu đen. Mắt anh sáng rực lên: “Thần Hắc Thiên, đây là đỉnh thuốc à?”
Thần Hắc Thiên đáp: “Đúng thế. Đây là đỉnh thuốc từng được một dược vương sử dụng, tên là tiên đỉnh Thuần Nhất”.
Ngô Bình nói: “Ta chọn nó!”
Ngay giây sau, chiếc đỉnh cao một mét rưỡi, rộng chừng hai mét đã xuất hiện trước mặt Ngô Bình.
Ngô Bình cất mặt nạ Hắc Thiên, đi một vòng quanh đỉnh, nhận ra thiết kế của đỉnh này rất tuyệt diệu, khiến anh kinh ngạc vô cùng.
Những người còn lại cũng nhìn thấy một chiếc đỉnh xuất hiện từ không trung. Ai nấy đều sửng sốt.
Không biết có ai hét lên một câu, tất cả đều quỳ xuống đất: “Chúc mừng giáo chủ, chúc mừng giáo chủ!”
Ngô Bình hỏi Mông Trạch: “Sao lại chúc mừng?”
Mông Trạch đáp: “Giáo chủ chính là vị giáo chủ đầu tiên trong lịch sử Hắc Thiên Giáo nhận được vật dụng thật thông qua việc hiến tế!”
Ngô Bình rất bất ngờ: “Nói thế tức là các giáo chủ trước đây chưa từng đổi được vật phẩm thật từ thần Hắc Thiên?”
Mông Trạch gật đầu: “Đúng vậy. Kể cả giáo chủ đời đầu cũng không làm được!”
Ngô Bình gật gù: “Xem ra tôi rất may mắn”.
Rồi anh bảo: “Mọi người vất vả rồi, hãy về nghỉ ngơi đi”.
Tất cả lui xuống. Anh cầm tiên đỉnh Thuần Nhất về đại điện, bắt đầu nghiên cứu cách sử dụng đỉnh này.