Hai chữ truyền kỳ khiến mọi người đều chấn động. Điều này chứng tỏ Ngô Bình là người có tài năng nhất trong số cáo giáo viên.
Hà Tân Trí cũng cảm thán: “Tất nhiên tôi cũng nghĩ thầy Ngô còn có thân phận khác, chỉ là tôi không biết được thôi”.
Tình hình của bữa tiệc đã có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất. Vốn dĩ cậu chủ Long và cậu chủ Kiếm nên là tâm điểm của sự chú ý. Thế nhưng sau khi Ngô Bình đáp trả cậu chủ Long hai câu đã có người bắt đầu chú ý tới anh. Đặc biệt còn có mấy cô gái cứ giả vờ vô tình lại cố ý tới gần với ý đồ tiếp cận anh.
Ngô Bình không hề có hứng thú với mấy người đó, chỉ chăm chú trò chuyện với Lâm Băng Tiên ngồi bên cạnh.
Một lát sau, Huyền Ngạo Thiên Quân lên tiếng thông báo: “Kính thưa các vị khách quý, hôm nay chúng tôi có tổ chức hai hoạt động nho nhỏ để giải trí cho mọi người. Sau đây chúng tôi xin mở một cuộc đấu giá ba vật phẩm, ai có hứng thú đều có thể tham dự”.
Cuộc đấu giá nhanh chóng được bắt đầu. Một cô gái mặc chiếc váy dài màu vàng nhạt đi tới giữa sảnh, cười nói: “Thưa các vị khách quý, buổi đấu giá tối nay chính thức bắt đầu. Tôi xin được giới thiệu vật phẩm đầu tiên”.
Hai người đàn ông cường tráng đẩy một chiếc xe nhỏ đi tới. Trên xe được phủ một tấm vải đen tuyền. Chiếc xe dừng lại ngay dưới ánh đèn chùm.
Cô gái mặc váy vàng tự tay mở tấm vải ra. Một chiếc trâm phượng xinh đẹp xuất hiện trước mắt mọi người, họa tiết sinh động y như thật, bên trên có tia sáng bao quanh.
Cô gái cười nói: “Đây là thần vật từ thời thượng cổ, tên là “Trâm Kim Phượng”. Trong cây trâm này có phong ấn tinh phách của Phượng Hoàng, có tác dụng bảo vệ chủ nhân. Các cậu chủ đang có mặt ở đây có thể mua nó tặng cho cô gái mình thích”.
Ánh mắt của các cô gái đều trở nên khác lạ. Ai cũng mong được một anh chàng đẹp trai chịu bỏ tiền đấu giá cây trâm này cho mình.
Ngô Bình nhìn thấy cây trâm lại có suy nghĩ khác. Anh biết tinh phách Kim Phượng hiếm có khó tìm, nếu có thể lấy ra để luyện chế thần đan tuyệt thế thì tốt quá.
“Giá khởi điểm của trâm Kim Phượng là năm triệu tiền báu. Mỗi lần tăng giá ít nhất một triệu”.
Năm triệu là một con số không cao. Đây cũng là vì Huyền Ngạo Thiên Quân muốn khuấy động bầu không khí nên mới không hét giá quá cao.
Ngô Bình thấy Lâm Băng Tiên cũng đang ngắm nhìn cây trâm kia, bèn hỏi: “Em thích nó không?”
Cô ấy đỏ mặt đáp: “Trông cũng đẹp đấy. Nhưng mà năm triệu đắt quá. Bây giờ một tòa nhà lớn trong Kinh cũng chỉ có giá mười triệu tiền báu”.
Anh bật cười hô lên: “Tôi ra giá năm triệu”.
Thấy anh tham gia đấu giá, cậu chủ Long lập tức thấy chướng mắt, quyết định tranh giành với anh: “Sáu triệu”.
Ngô Bình biết anh ta cố tình làm vậy để trêu tức mình, cũng không thèm để bụng, ra giá tiếp: “Bảy triệu”.
“Tám triệu”, rõ ràng cậu chủ Long không có ý định buông tha anh dễ dàng mà vẫn muốn tiếp tục tăng giá.
Vốn dĩ những người khác cũng tham gia nhưng khi mức giá bị đẩy lên mười triệu thì chỉ còn Ngô Bình và cậu chủ Long tranh đấu với nhau.
“Mười lăm triệu”, Ngô Bình sảng khoái nói.
Cậu chủ Long hơi bất ngờ, nhưng vẫn không chịu từ bỏ: “Hai mươi triệu”.
“Ba mươi triệu”, anh thản nhiên ra giá.
“Bốn mươi triệu!”
“Một trăm triệu”, Ngô Bình đẩy giá lên cao.
Cậu chủ Long giật mình kinh ngạc. Tuy anh ta không thiếu tiền nhưng con số một trăm triệu cũng đủ để khiến anh ta điêu đứng. Anh ta lại nghĩ đâm lao phải theo lao, nếu giờ từ bỏ thì sẽ bị cho là không đấu lại được Ngô Bình, trở thành trò cười cho mọi người.