Sau đó, kính Lăng Thiên tiếp tục thực hiện lần điều chỉnh thứ ba, rồi thứ tư. Sau bảy lần điều chỉnh, bí kỹ mới đã đạt đến mức hoàn hảo tối đa.
Ngô Bình nhìn bí kỹ sau khi được điều chỉnh rồi thử thi triển nó. Bí kỹ đó vừa được thi triển thì xung quanh liền xuất hiện mười hai tia sáng ánh trăng là sát quang, rồi ngưng tụ thành một sát trận với uy lực ít nhất cũng gấp ba lần trước đó, hơn nữa còn không có sơ hở, cực kỳ hoàn hảo.
Bí kỹ này được Ngô Bình đặt tên là hai mươi bốn Kiều Minh Nguyệt.
Cậu ngưng thần tu luyện, chớp mắt thì trời đã sáng.
Cậu vừa nghỉ ngơi một lát thì có người gõ cửa. Đào Thành ra mở cửa thì thấy Tần Cự Phong đang đứng bên ngoài, anh ta lớn tiếng hét: “Chủ võ quán, tôi có chuyện cần báo”.
Giọng Ngô Bình truyền đến từ phía xa: “Vào đây”.
Tần Cự Phong bước vào trong với vẻ mặt nặng nề, khi gặp Ngô Bình thì nói: “Chủ võ quán, hôm nay sẽ có cao thủ đến phá đám”.
Ngô Bình hơi bất ngờ: “Tôi mới làm chủ võ quán hôm qua mà hôm nay đã có người đến phá, trùng hợp quá rồi đấy”.
Tần Cự Phong: “Chủ võ quán, tôi đã thăm dò người đến phá đám là một huấn luyện viên huy chương vàng của võ trường Heisei của tỉnh, Ken Kamiya”.
Ngô Bình: “Người Phù Tang?”
Tần Cự Phong gật đầu: “Không sai, là người Phù Tang. Hơn nữa, dạo gần đầy người của võ trường Heisei có sức ảnh hưởng trong nước càng lúc càng lớn, thậm chí còn chiêu mộ không ít nhân tài trẻ trong nước gia nhập. Phải rồi, Ken Kamiya này là đồng môn với người đánh chết con trai chủ võ quán tiền nhiệm”.
Ngô Bình: “Vậy thì đúng rồi”.
Tần Cự Phong: “Nhất định chủ võ quán phải cẩn thận, mặc dù thực lực của cậu mạnh nhưng thực lực của Ken Kamiya cũng không phải yếu, tôi từng thấy anh ta đánh nhau, kiếm kỹ của người này cao siêu, thậm chí tôi còn không nhìn rõ được anh ta đã rút kiếm như thế nào nữa”.
Ngô Bình: “Ồ, anh không nhìn rõ anh ta rút kiếm sao?”
Tần Cự Phong: “Ken Kamiya từng tu luyện rút kiếm thuật, ngày nào cũng phải luyện ba mươi nghìn lần động tác rút kiếm”.
Ngô Bình nhích mày: “Mỗi ngày ba mươi nghìn lần? Dù mỗi động tác mất một giây thì mỗi ngày cũng phải luyện đến mười tiếng đồng hồ”.
Tần Cự Phong: “Vì vậy rút kiếm thuật của anh ta rất đáng sợ, lúc xuất kiếm là lúc kẻ địch mất mạng.
Ngô Bình cười lạnh lùng: “Nếu anh ta dám đến thì tôi sẽ cho anh ta biết cái gì mới là rút kiếm thật sự”.
Tần Cự Phong ngây ra: “Chủ võ quán, cậu muốn dùng rút kiếm thuật để đối phó với anh ta sao?”
Ngô Bình bình thản nói: “Tôi phải đánh bại anh ta bằng thứ mà anh ta giỏi nhất”.
Hai mắt Tần Cự Phong sáng lên, anh ta nói: “Hay lắm, phải dạy cho đám người đó một bài học nhớ đời”.
Ngô Bình hỏi anh ta: “Võ trường Heisei có bao nhiêu học viên? Dạy thứ gì?”
Tần Cự Phong: “Quy mô rất lớn, có hơn mười hai ngàn học viên học trực tiếp và một triệu người học trực tuyến. Chỉ có những người được bồi dưỡng trực tuyến đáp ứng đủ tiêu chuẩn mới có tư cách trở thành học viên trực tiếp. Võ trường Heisei truyền thụ ba loại võ học là kiếm đạo, Iaido và Judo”.
Ngô Bình nghe thấy số lượng học viên của đối phương xong thì cảm thấy hơi ngưỡng mộ, cậu lại hỏi: “Học viên trực tuyến có cần đóng phí không?”
Tần Cự Phong: “Đương nhiên là cần rồi, mỗi năm hội viên cần nộp mười tám ngàn tệ, với hơn một triệu tám trăm ngàn học viên thì phí hội viên hàng năm đạt hơn ba mươi tỷ. Học phí của học viên học trực tiếp thì còn đắt hơn, mỗi người mỗi năm phải nộp ít nhất ba trăm ngàn, hơn nữa học càng cao thì càng phải nộp nhiều tiền”.