Lý Thiếu Bác lái xe đến một ngôi chùa cổ rất đổ nát, xung quanh không một bóng người.
Anh ta dừng xe, Ngô Bình hỏi: “Ở đây có đồ rừng ư?”
“Đương Nhiên, xuống xe đi Huyền Bình”, Lý Thiếu Bác nhìn Ngô Bình với ánh mắt khó chịu và sát ý.
Ngô Bình mạnh dạn xuống xe, sau đó nhìn ngó xung quanh rồi nói: “Đây là một ngôi chùa bỏ hoang. Lý Thiếu Bác, anh dẫn em đến đây làm gì?”
Lý Thiếu Bác vỗ tay, cửa chùa bị ai đó đẩy mở, có hai người bước ra. Hai người họ gồm một người đàn ông trung niên ngoài 40 và một ông lão hơn 70.
Người đàn ông mặc áo bào, tay cầm một cái chuông đồng, tay còn lại giấu trong ống tay áo.
Nhìn thấy ông lão kia, Lý Thiếu Bác vội bước tới rồi thân thiết gọi: “Ông nội!”
Ông lão hiền từ vỗ vai anh ta: “Thiếu Bác, cháu làm tốt lắm!”
Ngô Bình híp mắt lại rồi hỏi ông lão: “Ông là ai?”
Ông lão: “Tính ra cậu cũng phải gọi tôi là ông đấy”.
Ngô Bình: “Ông là Lý Vân Thành ư?”
Ông lão đáp: “Đúng”.
Ngô Bình liếc nhìn Lý Thiếu Bác rồi lại nhìn Lý Vân Thành, sau đó lạnh giọng nói: “Thì ra Lý Thiếu Bác là cháu trai ruột của ông, vậy thì Lý Triển Đồ chính là con trai ông ư?”
Lý Vân Thành: “Cậu thông minh lắm, bảo sao Lý Vân Đẩu lại coi trọng như vậy. Nhưng Lý Triển Đồ không phải con trai tôi, sau khi con trai của Lý Triển Đồ ra đời, tôi đã cho người đánh tráo, đổi thành cháu trai của tôi, hay chính là Thiếu Bác của bây giờ”.
Ngô Bình thở dài nói: “Ông làm thế làm gì?”
Lý Vân Thành hừ nói: “Đương nhiên để chiếm tài sản của nhà họ Lý rồi! Tôi đã cài Lý Triển Đồ và Thiếu Bác vào nhà họ Lý, không lâu nữa, tôi sẽ nắm toàn bộ quyền hành trong tay”.
Ngô Bình hỏi: “Ra là thế, ông lừa tôi đến đây để giết tôi hả?”
Lý Vân Thành lắc đầu: “Không, tôi sẽ không giết cậu, vì làm thế thì rách việc lắm. Đây là đại sư Hoan thuật mà tôi mời đấy, ông ấy sẽ khống chế suy nghĩ của cậu. Sau đó, cậu sẽ ở cạnh Lý Vân Đẩu và tự sát trước mặt ông ta! Như vậy thì ông ta không thể nào nghi ngờ tôi được”.
Ngô Bình bình thản nhìn lão ta rồi nói: “Ông tôi bảo dù ông không phải người tốt, nhưng làm gì cũng có chừng mực. Nhưng xem ra ông tôi sai rồi, ông không hề biết điều chút nào”.
Lý Vân Thành hừ nói: “Chỉ cần thành công thôi, chừng mực với biết điều làm gì”.
Lão ta vẫy tay: “Đại sư Ma, lên!”
Người đàn ông trung niên lắc cái chuông rồi thò tay còn lại ra khua múa trước mặt Ngô Bình. Thường thì chỉ cần ông ta làm vậy là có thể thôi miên người khác.
Nhưng lần này thì không, mắt Ngô Bình vẫn sáng ngời như thường, anh lạnh giọng nói: “Thế mà cũng đòi gọi là Hoan thuật ư?”
Dứt lời, anh điểm một ngón tay vào mi tâm