Diệp Thiên Tông nói: "Vậy thì còn dựa vào việc cậu lựa chọn thế nào, tiền là tiện nhất. Nếu không muốn tiền thì có thể chọn vài món trong kho của nhà nước".
"Có thể đến kho của nhà nước sao?", mắt Ngô Bình tỏa sáng.
"Tất nhiên là được, nhưng phải làm báo cáo xin tư cách, anh sẽ làm cho cậu", Diệp Thiên Tông nói.
Ngô Bình nói: "Vậy thì em sẽ tới kho nhà nước xem có đồ gì hay không".
"Được!"
Họ uống rượu đến tận bảy giờ tối, Diệp Thiên Tông nhận một cuộc gọi xong liền gọi theo Dương Mộ Bạch cùng đi. Trước khi đi họ bảo Ngô Bình nghỉ ngơi ở nhà đợi họ quay về.
Hai người hình như nhận được một nhiệm vụ khẩn cấp, Ngô Bình không đợi mà anh quyết định xuống núi.
Tiểu đồ đệ của Diệp Thiên Tông tên là Quảng Hải, tuổi anh ấy cũng tương đương Ngô Bình, anh ấy lái xe đưa anh về.
Quảng Hải vô cùng bái phục Ngô Bình, dù sao anh cũng là người chữa khỏi cho Địa Tiên, y thuật vô cùng cao siêu.
Sau khi xuống núi, anh ấy cung kính hỏi: "Sư thúc muốn đi đâu ạ?"
Ngô Bình nhớ tới lời nhờ vả của người bạn Lý Khoa làm ở cục tình báo, liền nói: "Để tôi hỏi đã".
Sau khi đầu dây bên kia nhấc máy, anh nói: "Anh Lý, tôi đến Thiên Kinh rồi, anh ở đâu?"
Lý Khoa nghe thế rất mừng: "Cậu Ngô, cậu tới rồi à? Tôi tới đón cậu ngay".
Ngô Bình nói: "Để tôi đến chỗ anh, nói địa chỉ cho tôi đi".
Lý Khoa nói: "Được! Tôi đưa địa chỉ cấp trên cho cậu rồi tôi qua đó luôn, chúng ta gặp nhau ở đó nhé".
Một tiếng sau, xe đến một tiểu khu khá cổ xưa. Ngô Bình xuống xe rồi bảo Quảng Hải về trước.
Quảng Hải cười nói: "Sư thúc, sư phụ đã nói sư thúc ở Thiên Kinh mấy ngày thì đệ tử phải làm tài xế cho sư thúc từng đó ngày".
Ngô Bình không nói gì nữa mà bảo anh ấy tìm chỗ nghỉ ngơi rồi đi vào trong tiểu khu.
Tại tòa nhà số 5 của tiểu khu, vừa đi tới trước sân thì Ngô Bình đã nhìn thấy Lý Khoa đứng ở trước cổng đơn nguyên. Anh ấy nhanh chóng đi tới bắt tay thật mạnh với Ngô Bình, cười nói: "Cậu em, cậu vất vả rồi!"
Ngô Bình nói: "Không cần khách sáo, tôi cũng nhờ anh giúp đỡ nhiều mà".