Một tiếng sau, Ngô Bình đã đến khách sạn. Anh đã đặt trước 17 phòng ở khách sạn này, lần lượt vào các khung giờ khác nhau để hẹn 17 bệnh nhân.
Các bệnh nhân mỗi người một bệnh, có người bị ung thư, người mắc bệnh lạ, người thì mắc bệnh khó nói…
Anh chuẩn bị đồ nghề rất đầy đủ, với mỗi bệnh nhân anh đều đổi diện mạo khác nhau. Với tu cảnh giới Nhân Tiên cấp Thiên Sư mà nói thì thay đổi diện mạo dễ như ăn kẹo.
Với bãnh lĩnh của mình, Ngô Bình chỉ mất nửa tiếng để chữa xong cho một bệnh nhân. Khi anh chưa xong cho người thứ 17 thì cũng mới chỉ hết chín tiếng đồng hồ.
Lúc này trời đã tối, liên tục chữa trị cho bệnh nhân khiến Ngô Bình thấm mệt, nên anh về một phòng rồi nghỉ ngơi.
Ngô Bình pha trà rồi vừa uống vừa mở trang của Thần Huy lên xem. 17 bệnh nhân kia liên lục chấm điểm cho anh, họ rất hài lòng với hiệu quả chữa bệnh nên đều đánh giá cho anh đủ 10 điểm.
Những đánh giá của họ khiến điểm uy tín của Ngô Bình tăng cao, như vậy anh càng dễ nhận được khen thưởng và được các thành viên tin cậy hơn.
Vì thế, cấp bậc của Y Thánh đã tăng lên thành Thiên Sứ một sao, điểm tín nhiệm 100 phần trăm. Đương nhiên, Ngô Bình còn kiếm được 35 triệu đô.
Ngô Bình đang xem máy tính thì có tiếng gõ cửa vang lên, anh đứng dậy đi ra xem.
Anh mở cửa ra thì thấy là Lý Mai.
Anh đã đến Á Mã mấy hôm rồi, nhưng hôm nay mới gặp Lý Mai. Cô ấy quá bận, bay qua bay lại giữa các nước nên tối nay mới đến Á Mã.
Ngô Bình cười nói: “Sao em biết anh ở đây?”
Lý Mai: “Em hỏi tài xế”.
Là tài xế đã đưa Ngô Bình đến đây và đặt phòng cho anh.
Ngô Bình mời cô ấy vào phòng, sau đó đóng cửa lại, nói: “Trông em thế này chắc mới tới hả?”
Lý Mai: “Ờ, em xuống máy bay cái là đến gặp anh luôn đó”.
Ngô Bình rót nước cho cô ấy, sau đó cho thêm một ít bột linh châu vào để Lý Mai uống.
Lý Mai uống cốc nước bột linh châu, do đã biết công dụng của nó nên cô ấy uống một hơi hết sạch rồi nói: “Em đi tắm cái đã”.
Ngô Bình chớp mắt: “Ừm”.
Phụ nữ tắm rửa trong phòng của đàn ông như đưa ra một tín hiệu ngầm, Ngô Bình hiểu ý nên lập tức đi thay đồ ngủ, chuẩn bị mọi đồ dùng cần thiết.
Thậm chí anh còn lấy tiên đỉnh ra rồi luyện thuốc tại chỗ. Loại thuốc này xuất xứ từ thời cổ, có tên là Cực Lạc Tán. Luyện chế nó không khó, nhưng cần vài dược liệu rất đắt nên người bình thường không có mà dùng. Người có tiền thì lại không biết luyện chế.
Sau khi uống loại thuốc này vào thì khoái cảm khi làm chuyện ấy sẽ răng lên gấp chục lần, đúng kiểu cảm giác thăng hoa tột đỉnh.
Ngô Bình luyện chế thuốc xong thì Lý Mai cũng đi ra ngoài. Cô ấy bận rộn cả ngày nên nhìn thấy giường chỉ muốn nằm ngay, cô ấy khoác tay Ngô Bình rồi nói: “Ấn người cho em mấy cái nào!”
Ngô Bình: “Ấn cái gì cơ?”
Lý Mai: “Anh mà không ấn cho em là em ngủ bây giờ đấy. Chẳng dễ gì mới được gặp nhau, em không muốn phí thời gian cho việc ngủ”.
Ngô Bình phì cười nói: “Thật ra ngủ cũng hay mà”.