Luyện đến tiểu thành quyền ý, anh cảm thấy rất vui, bèn lẩm bẩm: “Hiệu quả tốt như vậy, nếu tạo ra được một loại quyền thuật mới thì mình đạt đến tiểu thành quyền ý rồi?”
Sáng sớm, quả nhiên Đường Tử Di mang bữa sáng đến, Đường Tử Yên cũng đi cùng cô ấy.
Lúc dùng bữa, Ngô Bình có hỏi đến Hồng Lăng, vì sau khi gọi đến thì chẳng thấy cô ấy đâu nữa. Đường Tử Di mới bảo, hôm trước Đông Phật tiên sinh đã đến đón Hồng Lăng đi truyền dạy cách tu hành cho cô ấy.
Ngô Bình gật đầu: “Sư phụ thiên vị thật, đến giờ vẫn chưa dạy gì cho anh”.
Đường Tử Di mỉm cười: “Đông Phật tiên sinh còn bảo là ông ấy không có gì để dạy cho anh cả”.
Ngô Bình giật mình: “Hả? Sư phụ anh nói thế à?”
Đường Tử Di gật đầu: “Ừ, ông ấy nhờ em chuyển lời rằng, nếu anh muốn tìm ông ấy thì cứ gọi cho Hồng Lăng. Ông ấy đang ở cùng Hồng Lăng đấy”.
Ngô Bình vội lấy điện thoại ra gọi cho Hồng Lăng ngay.
Chẳng bao lâu sau, Hồng Lăng đã cất giọng vui vẻ: “Sư huynh!”
Ngô Bình hỏi: “Hồng Lăng, em đang ở cạnh sư phụ à?”
“Vâng. em và sư phụ đang ở cốc Phong Diệp của Giang Bắc”, cô ấy trả lời.
Ngô Bình tò mò: “Cốc Phong Diệp? Là ở đâu vậy, sao anh chưa từng nghe?”
“Ở đây có một chị xinh lắm, là bạn gái của sư phụ đấy. Nơi này chắc là nơi sinh sống của họ”.
Cô ấy đang nói thì bị giật mất điện thoại. Đầu dây bên kia vang lên tiếng của Đông Phật tiên sinh. Ông ấy húng hắng: “Ngô Bình, con đừng nghe Hồng Lăng nói lung tung. Ta đưa nó đến đây để truyền dạy công phu, con không cần lo. Rảnh rỗi thì có thể ghé chơi”.
Ngô Bình hỏi: “Sư phụ à, sư mẫu của con cũng đang ở đó sao?”
Cao nhân như Đông Phật tiên sinh mà cũng hơi đỏ mặt: “Sư mẫu gì chứ? Đó là hồng nhan tri kỷ của ta, tên gọi trên giang hồ là Dược Tiên, chính là con gái Dược Vương năm xưa”.
“Ồ, ra là sư mẫu tương lai. Con hiểu rồi, sư phụ”, Ngô Bình đáp ngay.
Đông Phật tiên sinh tức giận vô cùng: “Nhóc con, đừng có nói lung tung”.
Ngô Bình cười hề hề, đoạn nói: “Con đùa thôi mà, sư phụ. Con có chuyện nghiêm túc muốn nói với sư phụ đây. Bây giờ sư phụ đang đạt đỉnh nhân tiên đúng không ạ?”