Rời khỏi công xưởng, đi chưa bao xa thì đã nghe thấy phía trước vang lên tiếng súng dày đặc. Ngô Bình leo lên tầng 5 quan sát, phát hiện đối diện là quân ta và quân địch đang giao tranh một trận khói lửa. Quân ta là một tiểu đội mười một người, đối diện là một hàng 5 sáu mươi người, quân địch chiếm ưu thế áp đảo.
Nhìn thấy cảnh này, tay súng máy không nhịn được lên tiếng: “Bọn họ xong rồi. Ba mặt bị bao vây, phía sau lại là khoảng đất trống, tầm nhìn bao quát”.
Ngô Bình: “Chúng ta không thể thấy chết mà không cứu”.
Tay súng máy vội nói: “Đội trưởng, chúng ta chỉ có hai người, một khi bị bại lộ, đối phương sẽ dùng lựu đạn ném nổ chết chúng ta!”
Ngô Bình lại nói: “Ở đây cậu nghe theo lệnh tôi, bảo cậu bắn thì cậu cứ bắn. Tôi lên tầng cao nhất đánh úp bọn họ!”
Tay súng máy hoàn toàn không đồng ý với kế hoạch của Ngô Bình, nhưng cậu ta là lính, mà Ngô Bình lại là cấp trên, cậu ta chỉ đành phục tùng.
Sau khi Ngô Bình lên lầu, tay súng máy không nhịn được tạm bỏ mũ giáp xuống, nói với chiến hữu xung quanh: “Vừa nãy còn cảm thấy kỹ thuật bắn súng của câu ta tốt, có thể đánh được. Bây giờ xem ra, chỉ là một tên lỗ mãng mà thôi, tôi nghĩ cậu ta chẳng mấy chốc là thăng thôi”.
“Này, chẳng phải người mới đều như vậy sao, chủ nghĩa anh hùng cá nhân, nhưng loại người này thường là chết sớm nhất”.
Rất nhanh sau đó, tay thiện xạ lại đăng nhập vào, mà Ngô Bình chẳng mấy chốc đã leo lên đến tầng thượng. Trong tay cậu cầm một một cây súng bắn tỉa đã cướp được, có kính ngắm gần tám lần, cùng với ba mươi lăm viên đạn.
Cậu điều chỉnh súng xong, nhắm chuẩn pháo thủ đối phương xuất hiện trong ống ngắm.
“Pằng!”
Một tiếng súng vang lên, pháo thủ bị hạ gục. Sau đó là phát súng thứ hai, bắn vào ngòi nổ một quả lựu đạn trên mặt đất.
“Ầm!”
Trong tiếng nổ vang vọng, bảy tám kẻ địch bị nổ tung, hiện trường hỗn độn.
Đội trưởng bị vây bên trong là một cô gái, cô ta kinh ngạc nhìn quân địch hỗn loạn, bèn hỏi: “Là ai bắn súng?”
Mấy người bắn tỉa đều nói không phải bọn họ nổ súng. Ngay lúc này, bộ đàm của cô ta vang lên âm thanh yêu cầu trò chuyện.
Nữ đội trưởng nhận tín hiệu, Ngô Bình cười nói: “Tôi là đội trưởng đội 5 Sắt Thép, tôi ở tòa nhà phía sau phục kích quân địch, các cô nhân cơ hội rút lui đi!”
Nữ đội trưởng nghe được tin, hai mắt sáng lên: “Cám ơn người an hem, chúng tôi là tiểu đội 2 - Dũng Cảm, tôi là đội trưởng”.
Ngô Bình: “Chào đội trưởng tiểu đội 2, là nữ sao?”
Nữ lớp trưởng nhướng mày: “Thế nào, xem thường nữ binh sao?”
Ngô Bình vội nói: “Không có”.
Nói xong, cậu lại nổ súng. Phát súng thứ ba, đội trưởng của đối phương trong cơn hỗn loạn đã bị phát súng của cậu bắn nổ đầu.
“Mẹ kiếp! Đội trưởng đối diện bị cậu bắn chết rồi sao?”. Nữ đội trưởng kinh ngạc hỏi.
Ngô Bình: “Anh ta nghĩ nấp sau lưng binh lính thì tôi không bắn trúng anh ta, đúng là ấu trĩ”.
Nữ đội trưởng: “Đội trưởng tiểu đội 5 uy vũ, các anh em mau rút lui!”
Ngô Bình liên tục nổ súng, đối diện lại có vô số người bị bắn chết, đặc biệt là hai tay súng máy sau khi bị bắn chết, rõ ràng hỏa lực không đủ, tiểu đội 2 - Dũng Cảm có thể rút lui dễ dàng.
Kỹ thuật bắn của Ngô Bình như thần, đối phương vừa ló đầu đã bị giết chết, khiến mọi người đành phải nấp sau boongke, bắn súng cối bừa bãi xung quanh.
Hai phút sau, tiểu đội trưởng tiểu đội 2 - Dũng Cảm đã rút lui toàn bộ vào tòa nhà chỗ Ngô Bình, cũng sắp xếp nhân lực ở các tầng.
Sau khi ném một quả lựu đạn từ trên tầng thượng xuống, Ngô Bình cũng đi đến tầng giữa, chạm mặt với nữ đội trưởng ở đây.
Bởi vì trong thế giới ảo hình tượng của mọi người đều là hư cấu, Ngô Bình cũng không quan tâm cô ta trông đẹp hay không mà chỉ hỏi: “Đội trưởng tiểu đội 2, sao các cô lại bị quân địch vây ở đây?”
Đội trưởng tiểu đội 2: “Trúng kế địch. Trước đó, chúng tôi phát hiện một một tiểu đội vận chuyển vật tư của quân địch nên chuẩn bị đến chặn bọn họ, lấy chút vật tư. Ai ngờ, người của chúng tôi vừa đến mau phục thì quân địch đã lao ra rồi”.